Thái Tử trừng mắt nhìn nàng, “Ngươi sợ cái gì, nói, dám nói dối ta sẽ chém tay ngươi, khiến cho ngươi không thể viết chữ nữa!”
Vừa nãy còn khen nàng trung thành, bây giờ lại nghĩ đến việc nói dối.
Chiết Quân Vụ sợ tới mức giật mình nói ra. Nhưng nàng bây giờ đã là người biết nói chuyện, vì thế câu đầu tiên nói ra đã là lấy lòng Thái Tử điện hạ.
Nàng nói, “Điện hạ, ngài là chủ tử tốt, nô tỳ có thể đi theo bên cạnh ngài là do tổ tông phù hộ.”
Biểu cảm của Thái Tử hơi hơi dịu xuống, “Chuyện này mà cũng đáng để ngươi nhắc mãi?”
Nhưng nghe được câu kế tiếp của nàng, hắn lập tức lạnh mặt.
Chiết Quân Vụ: “Có điều, có điều Thanh Oanh, Thanh Oanh không có được chủ tử tốt như ngài.”
Tới chỗ của điện hạ là do Thanh Oanh tự nguyện sao?
Không phải, nàng ta là bị chọn trúng mà đưa tới.
Phải làm thị thϊếp cho điện hạ, là Thanh Oanh chủ động yêu cầu sao? Không phải, vẫn là nàng ta bị chọn mà đưa tới.
Chiết Quân Vụ nhỏ giọng nói: “Điện hạ, thật ra ngài vui thì nô tỳ cũng thấy vui, vậy nên ngài phải thật hạnh phúc.”
Thái Tử lập tức hiểu ý nàng. Hắn tức giận nhìn tiểu nha đầu ngốc nghếch này, thấy nàng rụt cổ lại giống như mắc lỗi, thật sự làm người ta bực bội.
Không sai, Thanh Oanh là bị mẫu hậu đưa tới, ma ma cũng là do mẫu hậu phái tới, ra lệnh cho bọn họ dùng thủ đoạn bỉ ổi để xảy ra quan hệ với hắn, nhưng hắn tức giận với mẫu hậu chẳng lẽ không thể gϊếŧ vài cung tì để xả giận sao?!
Hắn hừ lạnh, đột nhiên đứng lên, trừng mắt liếc nhìn nàng một cái, mặc quần áo vào, thấy nàng đã sợ tới mức quỳ trên mặt đất, trong lòng tức giận vì nàng không biết tốt xấu, nhưng cũng cảm thấy lời nàng nói thật ra không sai.
Cái người tên Thanh Oanh kia lúc tiến vào cả người đều run rẩy, hắn nhìn cũng thấy chán ghét, chỉ nghĩ là do nàng ta sợ hãi, không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ nghĩ lại, đúng là nàng ta sợ hãi, nhưng không phải sợ thị tẩm, mà là sợ phải dùng loại thủ đoạn này để được thị tẩm.
Nhưng nàng ta có sợ thế nào cũng phải làm, bởi vì Hoàng Hậu đã ra lệnh cho nàng ta phải làm.
Cũng giống như phụ hoàng yêu cầu hắn và Đoan Vương thi đấu, cho dù hắn hiểu rõ, chán ghét cuộc sống như hiện tại thì cũng phải tuân theo thánh ý.
Hắn và Đoan Vương, thật ra ở trước mặt phụ hoàng cũng không khác gì đám nô tài.
Nghĩ đến đây, hắn lại càng không nhịn được——à, hắn ở trước mặt phụ hoàng làm nô tài, bây giờ lại thấy ghê tởm những nô tài do mẫu hậu phái tới.
Hắn ở trong phòng đi qua đi lại, đi tới đi lui, nghĩ đến triều đình, lại nghĩ đến Cung Trường Nhạc, đến lúc hắn định thần lại, mới thấy chuyện vừa rồi thật ra cũng không đáng kể.
Hắn nghĩ, phụ hoàng coi hắn như nô tài, về sau hắn càng phải chịu đựng nhiều chuyện tức giận hơn, tại sao hôm nay chỉ vì một chuyện không ảnh hưởng đến mình mà hắn phải tức giận?
Thái Tử bĩnh tĩnh lại, trong lòng cảm thấy không thoải mái vì bản thân cũng chỉ là nô tài của thiên tử, nhìn ra ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, nói một câu: “Tình huống như thế này nên làm gì bây giờ?”
Nên giải quyết thế nào đây.
Ai ngờ Chiết Quân Vụ lại tưởng rằng điện hạ đang hỏi nàng, trực giác mách bảo hắn đang hỏi về Thanh Oanh —— nàng cúi đầu nghĩ đến Thanh Oanh, nghĩ nếu Thanh Oanh có thể sống sót thì nên làm sao. Có lẽ do Xuân Ẩn và Hạ Ẩn luôn nói hai người giống nhau, nên nàng luôn nghĩ đến những chuyện Thanh Oanh đã trải qua.
Tuy rằng không biết tại sao điện hạ lại hỏi nàng vấn đề này, nhưng nàng nghĩ đi nghĩ lại, Thanh Oanh có lẽ là không được hoàng hậu nương nương và điện hạ yêu thích, nếu sau này muốn có cuộc sống tốt hơn, nàng chỉ có thể nghĩ đến một cách, “Có lẽ, nàng ta nên đổi chủ tử?”
Trong đầu Thái Tử lại tự động hiểu thành: Đổi hoàng đế.
Trong lòng hắn dâng lên một cảm xúc khó nói, tuy biết là nàng hiểu sai ý, nhưng vẫn nhấc chân lên, thô bạo đá vào thùng nước vừa tắm xong, “Ngươi thật to gan!”
Chiết Quân Vụ ngẩng đầu, nhìn điện hạ, ngạc nhiên phát hiện bây giờ khi nhìn sắc mặt của điện hạ nàng đã không còn thấy sợ hãi.
Nàng cảm thấy điện hạ không phải đang nói nàng.
Vậy thì không sợ!
Nhưng Lưu thái giám đang canh chừng bên ngoài đột nhiên nghe thấy âm thanh thùng nước đổ xuống ở bên trong, sợ tới mức sau lưng vã mồ hôi, trong lòng thở dài một tiếng, cảm thấy Thanh Oanh và Cung ma ma có lẽ là giữ không nổi cái mạng rồi, điện hạ đang bình tĩnh còn tức giận như thế, không biết chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn sẽ thành như nào.
Sau đó lại thấy thương hại Chiết Quân Vụ, quyết định lát nữa đến chỗ Dương thái giám cho nàng ăn ngon một chút, hy vọng lần sau nàng cũng có thể chủ động hầu hạ lúc điện hạ đang nổi giận.
Ai biết một lát sau, Thái Tử điện hạ sắc mặt bình thường, quần áo chỉnh tề, cái đuôi nhỏ phía sau biểu cảm cũng rất thản nhiên. Sau đó hắn nghe điện hạ nói: “Đưa Cung ma ma và cung nữ kia đến Cung Trường Nhạc.”
Lưu thái giám vội vàng rời đi, trong lòng vừa sợ vừa ngạc nhiên, bởi vì hắn phát hiện bản thân không thể đoán được suy nghĩ của điện hạ.
Hắn có chút sợ hãi.
Chờ Lưu thái giám đi rồi, Thái Tử điện hạ quay lại thư phòng viết chữ, Chiết Quân Vụ nỗ lực mài mực, ánh mắt thoáng liếc qua Thái Tử điện hạ không ngừng viết bốn chữ: Hiếm khi sai lầm.
Hắn nghĩ lại vừa nãy hắn quá kích động, kể cả có đem người đánh chết cũng vô ích, nguồn gốc sự việc xuất phát từ Cung Trường Nhạc. Hơn nữa, hắn không muốn những kẻ có liên quan ở lại bên cạnh hắn.
Đánh chết hai cung tì, chỉ bị người ngoài biết được chê cười, đó không phải kết quả hắn muốn.
Mấy ngày nay hắn đã hiểu rõ ràng rất nhiều chuyện, hiện tại đúng là hiếm khi sai lầm.
Hắn viết hết tờ giấy này đến tờ khác, hy vọng mẫu hậu ở Cung Trường Nhạc hiểu được ý hắn, hắn lui một bước, cho bà sự tôn trọng, bà cũng không được ép hắn.
Ai ngờ, hắn cả đêm viết “hiếm khi sai lầm”, sáng sớm hôm sau lại thấy Lưu thái giám nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, nhỏ giọng nói: “Điện hạ…… bên phía Cung Trường Nhạc …… bọn họ nói, hôm qua ngài và Thanh Oanh cô nương đã cùng giường, giờ nàng là người của Đông Cung, sai người đưa nàng về đây.”
Lưu thái giám không dám nói, chuyện này đã truyền ra ngoài gây ầm ĩ rồi, Thái Tử có thị thϊếp là một chuyện lớn.
Thái Tử mặt trầm xuống, bây giờ cả Chiết Quân Vụ cũng không dám đứng gần Thái Tử, nàng có thể cảm nhận được, điện hạ rất tức giận, cực kì tức giận.