Vì thế một bên phơi sách, một bên chờ Lưu công công đem người đi trở về, thừa dịp Chiết Quân Vụ đi phơi sách, Thái tử nói với Lưu công công một câu: “Ngươi trông chừng nàng nhiều hơn, đừng để bị người ta khi dễ.”
Cái trán của Lưu công công căng thẳng, may mắn mình muốn làm cỏ đầu tường, bên nào lợi hại thì ngả về bên đấy, phân rõ là Chiết Quân Vụ lợi hại, ngả về phía nàng, đưa người đến chỗ Xuân Ẩn, mà không phải Thu Ẩn.
Bằng không Thu Ẩn khıêυ khí©h người ta, Chiết Quân Vụ bị người ta khi dễ, còn muốn hắn tới cứu viện. Lưu công công vội vàng gật đầu khom lưng, thầm nghĩ Thanh Oanh kia thật đáng thương, Điện hạ đây là đã bài trừ nàng ra ngoài.
Nhưng mà người trong hoàng cung này đều là người đáng thương, đồng tình cũng không đồng tình được, hắn nhanh chóng đứng vững, cũng không làm cỏ đầu tường nữa, chỉ nói thủ đoạn của Chiết Quân Vụ quá tốt, đem Thái tử lôi kéo thành như vậy, thật sự là quá may mắn.
Nhưng Thanh Oanh là hoàng hậu ban tặng, không nhìn mặt Phật cũng phải nhìn mặt Tăng, đương nhiên cũng phải chiếu cố, cho nên nghĩ tới nghĩ lui, liền sai người theo dõi Thu Ẩn và Ngọc Dung.
“Đừng để các nàng gây chuyện.”
Thanh Oanh vừa mới tới, đương nhiên là không có lá gan gây chuyện, vô luận nàng giả bộ hay là bản tính vốn như thế, nàng cũng sẽ không ngay từ đầu đã gây ra chuyện.
Vì thế, hắn còn dặn dò Xuân Ẩn: “Nhìn là một người thành thật, ngươi để ý nhiều một chút, cũng đừng để xảy ra chuyện gì.”
Xuân Ẩn: “Lưu công công, ngươi yên tâm, ta là ai, ngươi còn có thể không rõ sao?”
Ôn hòa tiến hắn ra ngoài, sau đó đi xem Thanh Oanh, hỏi han ân cần: “Lưu công công cố ý dặn dò, bảo ngươi có chuyện gì thì cứ đến tìm ta.”
Thanh Oanh nhỏ giọng một câu, sau đó chần chờ nói: “Vậy tỷ tỷ, ta có thể giúp tỷ làm việc gì đó không?”
Xuân Ẩn: “Ngươi vừa mới tới, trước tiên không vội vàng làm việc, nếu ánh mắt ngươi tốt, liền chọn cho ta chút vải hoa, sau này làm xiêm y giày dép cho Điện hạ dùng là được.”
Thanh Oanh liền đồng ý, quy quy củ củ làm việc. Trong lòng lại buồn rầu. Hoàng hậu nương nương ý tứ phân phó nàng đến đây, nàng cũng hiểu rõ, trước khi đi nương nương còn dặn dò qua, muốn Điện hạ… cùng nàng hành phòng.
Nếu là ở chỗ các Hoàng tử khác thì không phải việc khó nhằn gì, nhưng ở chỗ Thái tử điện hạ lại khó như lên trời.
Nhưng nương nương cũng đã nói, dù vậy thì khi cần thiết, cũng có thể giở chút thủ đoạn tất yếu.
Nàng nhìn một viên thuốc trong tay mình, trong lòng sợ hãi không thôi, ngồi ở trong phòng, nước mắt như hạt trân châu rơi xuống, nàng vốn dĩ nhát gan, lại bị phái tới câu dẫn Thái tử, không phải là tình nguyện, nhưng cũng không còn cách nào khác, mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn phải làm.
Đang khóc lóc, liền nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi: “Thanh Oanh cô nương có ở đấy không?”
Thanh Oanh vội vàng lau khô nước mắt đi mở cửa, cúi đầu, mái tóc dày che khuất đôi mắt, mở cửa ra liền thấy một khuôn mặt hơi hơi tròn, là một tiểu thái giám bình thường, nàng vội vàng hô một tiếng: “Tiểu công công, ngươi tìm ta sao?”
Tiểu Thịnh phụng mệnh Lưu công công đến gọi Thanh Oanh. Hắn nói: “Cô nương thu dọn đồ đạc theo ta tới tiền viện đi, Lưu công công nói, để cho ngươi sau này ở tiền viện hầu hạ.”
Thanh Oanh trong lòng hiểu rõ đây là Hoàng hậu nương nương ở trong cung ra tay.
Nàng cũng có thể hiểu được Thái tử điện hạ tất nhiên là cực kỳ chán ghét nàng. Thanh Oanh cúi đầu, mời Tiểu Thịnh vào trong phòng uống trà, sau đó tự mình đi thu dọn hành lý.
Tiểu Thịnh ngược lại không có địch ý với nàng. Làm nô tài, tất cả đều không bởi vì bản thân, mệnh đều ở trên người chủ tử, hắn nghe Xuân Ẩn nói qua, Thanh Oanh thật sự là một người thành thật, tám chín phần mười không phải giả vờ, liền cảm thấy nàng cũng không dễ dàng gì.
Hắn cũng tận tâm đối sử với nàng một chút, thay nàng xách tay nài, nói: “Tay ta to, ngươi cứ việc đi theo ta, đi chậm mới khiến người ta chỉ trích.”
Thanh Oanh gật gật đầu, nghĩ đến tất cả những gì sắp phải đối mặt, cũng chỉ có thể mang vẻ mặt cứng ngắc bước đi, hy vọng con đường này xa hơn một chút. Đang đi, chỉ thấy Tiểu Thịnh đột nhiên xoay người lại, nói một câu: “Cô nương, bụng ta có chút đau, chúng ta có thể đi chậm một chút được không?”
Thanh Oanh vội vàng gật đầu: “Được.”
Nàng còn ước gì có thể đi chậm hơn.
Tiểu Thịnh vừa đi, vừa nói chuyện với nàng.
“Trong số những người đi cùng, Lưu gia gia liền chọn trúng một mình ta, ông ấy nói ta thông minh, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, như vậy rất tốt, ít nhất ta sẽ không ngu xuẩn, gây phiền toái cho ông ấy.”
Thanh Oanh cảm thấy trong lời nói của hắn có ẩn ý, nhưng cũng không dám chắc chắn, nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, chỉ nhiều miệng trả lời một câu: “Nhưng ta rất ngốc.”
Nói xong đỏ mặt: “Ta không phải có ý đó.”
Tiểu Thịnh có thể hiểu được sự khẩn trương của nàng: “Ta cũng hiểu ý của ngươi, ngươi yên tâm, ta hiểu, ngươi đừng sợ.”
Thanh Oanh cúi đầu, nàng sợ bản thân dại dột lại nói gì đó. Nhưng đáp lại hắn một tiếng, biết hắn cũng có ý tốt, trong lòng rất cảm kích. Vào tiền viện, Tiểu Thịnh dẫn nàng vào trong phòng của nàng, ở bên cạnh Chiết Quân Vụ.
Lúc Thanh Oanh vào cửa, nhìn thấy Chiết Quân Vụ ôm một con mèo trắng, trên đầu có một con vẹt lông xanh đang đứng.
Nàng có chút không được tự nhiên cùng chột dạ. Nàng đương nhiên biết mình bị chọn trúng như thế nào, cho nên thấy chính chủ liền ngượng ngùng.
Nàng nghĩ, nếu không phải tuổi Chiết Quân Vụ không thích hợp, có lẽ sẽ không đến phiên mình.
Có thể làm thị thϊếp của Điện hạ, quả thật là may mắn không dễ dàng có được, lúc nàng đi, bao nhiêu người hâm mộ. Nàng cũng cho rằng Điện hạ dù thế nào cũng sẽ không hà khắc với mình, dù sao nàng cũng là do Hoàng hậu nương nương đưa tới.
Nhưng Điện hạ nói một chữ, khiến nàng trở thành trò cười của mọi người, nàng cũng cảm thấy mình hổ thẹn khi gặp mặt người khác, nhưng không biết như thế nào, nàng lại từ đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.