Bên trong Đông cung lại rơi vào âm trầm.
Đầu năm còn chưa qua bao lâu, Lưu công công đã bị mắng rất nhiều lần. Cung nữ được đưa tới kia không bị Thái tử trầm mặt đuổi trở về, chỉ nhận được một câu chán ghét “Cút”, Lưu công công liền bất chấp Thái tử là kêu cung nữ mới tới cút hay là kêu hắn cút, chỉ nhớ rõ là phải cút, vì thế té lộn nhào lôi kéo người chạy ra ngoài.
Tiểu cung nữ có cái tên rất dễ nghe, nghe kỹ, cùng Chiết Quân Vụ còn có chút giống nhau. Nàng tên là Thanh Oanh.
Quân Vụ là sương mù giữa rặng trúc, vậy nàng chính là chim oanh uyển chuyển buổi ban mai.
Thanh Oanh - Oanh - cũng chính là một loài chim sao, Thái tử điện hạ thích chim, ai cũng biết.
Lưu công công cân nhắc rất nhiều, cảm thấy Hoàng hậu đưa một người như vậy, cũng phải uổng phí rất nhiều tâm tư. Nhưng lại sai thời điểm, người ta Chiết Quân Vụ người ta vận khí tốt, từ diện mạo, tuổi tác, đến mái tóc dày trước trán, tính cách, đều chạm tới tâm nhãn của Điện hạ.
Chính là một loài chim... Tên của ngươi mang theo Oanh, đi theo Chiết Quân Vụ lại có Tướng Quân a!
Tính ra như vậy, vẫn là Chiết Quân Vụ lợi hại hơn một chút. Lưu công công liền cảm khái: Cho nên mới nói, thời điểm rất quan trọng.
Hơn nữa năm nay Chiết Quân Vụ bao nhiêu tuổi?
Mười ba tuổi.
Mười ba tuổi, có thể mười bốn tuổi ngay lập tức. Thanh Oanh cũng mới mười bốn tuổi, nàng cũng đã có thể hầu hạ điện hạ. Đó là sự khác biệt.
Mười hai tuổi có thể có thể nói một câu còn nhỏ, nhưng mười ba tuổi thì không được.
Chênh lệch một tuổi, bởi vì một Thanh Oanh mười bốn tuổi đến, triệt để đem suy nghĩ của Lưu công công chải vuốt rõ ràng. Không sai, lúc trước hắn chỉ nghĩ ở trong lòng Chiết Quân Vụ tương lai có thể làm thị thϊếp, nhưng hắn nghĩ tới chính là tương lai, cũng không có nghĩ lại nhanh như vậy.
Bây giờ ngược lại có thể trải đường. Hắn nhìn Thanh Oanh một chút, thấy nàng thật cẩn thận nhìn qua —— ánh mắt rất là tinh khiết trong suốt, rất thành thật, rất an phận.
Lưu công công: “...”
Hoàng hậu nương nương tìm Thanh Oanh từ đâu tới!
Hắn ho một tiếng, đột nhiên lại cảm thấy thế sự vô thường, hiện giờ Thanh Oanh được Hoàng hậu tự mình đưa tới, vẫn là người như Chiết Quân Vụ, nói không chừng ở phía sau Điện hạ liền thích?
Tiểu công công không muốn làm đại công công không phải là công công tốt, mà đối với cung nữ có dung mạo mà nói, cung nữ không muốn làm thị thϊếp cũng không phải là cung nữ tốt.
Ai mà lại không muốn làm thị thϊếp của Điện hạ?
Bất cứ khi nào có cơ hội, đều muốn bò lên.
Lưu công công trong lòng rất tiếc nuối mình không phải cung nữ, bằng không còn có cơ hội bò.
Vì thế liền rất khách khí với Thanh Oanh, bất quá nếu để cho hắn ở giữa Thanh Oanh và Chiết Quân Vụ chọn một người, hắn nhất định là muốn chọn Chiết Quân Vụ.
Vô nghĩa, đã thành công và có cơ hội thành công, là một người được chọn trước. Vì thế Lưu công công đưa Thanh Oanh đến hậu viện cho Xuân Ẩn, bảo nàng mang theo người cùng nhau làm vớ, lại trở về tiền viện tìm Chiết Quân Vụ nói chuyện.
Lúc hắn đi, Chiết Quân Vụ đang phơi sách. Điện hạ bảo nàng đem phơi nắng, nói là hôm nay ánh nắng tốt, vừa lúc phơi cho bay mùi mốc. Khi nói chuyện, hắn rõ ràng không vui vẻ gì, nhưng điều này không ảnh hưởng đến sự chấp nhất của hắn với việc đem sách đi phơi nắng.
Thái tử điện hạ, một người dù có mất hứng cũng sẽ đi làm những chuyện mà hôm nay nên làm, hắn tuyệt đối sẽ không để cho cảm xúc cùng bất luận kẻ nào, bất cứ chuyện gì, cản trở hắn làm chuyện mình muốn làm.
Chiết Quân Vụ liền cảm thấy Điện hạ như vậy rất tốt, nàng cũng muốn làm một người giống như điện hạ.
Nàng hỏi Điện hạ: “Phải làm thế nào mới không bị những chuyện khác quấy nhiễu ạ?”
Thái tử: “Chỉ cần giữ vững bản tâm thôi.”
Chiết Quân Vụ liền tự hỏi bản tâm là gì? Sau đó ánh mắt hơi có chút mất mát.
Thái tử đang chọn sách. Một số cuốn sách có thể lấy ra để phơi nắng, một số cuốn sách không cần phải phơi nắng, có thể đặt trực tiếp trong hòm. Những quyển sách hắn sắp đem phơi nắng đặt trên tay Chiết Quân Vụ, chậm rãi chất thành một chồng nho nhỏ trong lòng nàng.
Nàng cầm sách, đi theo phía sau Điện hạ, bước đi nặng nề.
Thái tử quay đầu lại nhìn, thấy vẻ mặt mất mát của nàng, liền dừng lại, hỏi nàng: “Sao vậy?”
Chiết Quân Vụ ôm sách, nhìn Điện hạ, lại cúi đầu, xấu hổ thẳng thắn nói: “Điện hạ, bản tâm nô tỳ thay đổi. Lúc trước vốn chỉ muốn ăn no, có thể ăn no liền coi như là bản tâm, nhưng hiện tại không muốn nữa, nô tỳ còn muốn cả đời đi theo Điện hạ.”
Nàng nghĩ, Điện hạ dạy nàng đọc sách viết chữ, còn cho nàng ăn uống, Điện hạ tốt như vậy, nàng một chút cũng không muốn rời khỏi Điện hạ.
Thái tử hiểu được tâm tư của nàng, hơi có chút đắc ý cùng hài lòng, nhưng lại nghĩ, bất quá chỉ là chút ban ân nho nhỏ mà thôi, lại khiến cho nàng có tâm tư như thế, vẫn rất ngu xuẩn.
Hắn quay lại, lại lấy cuốn sách trên kệ, nhẹ nhàng hỏi lại: “Hả?”
Chiết Quân Vụ liền nói với Điện hạ: “Lúc trước không cảm thấy vậy, nhưng Thanh Oanh vừa đến, nô tỳ rất sợ hãi, sợ Điện hạ không cần nô tỳ nữa.”
Thái tử hừ một tiếng: “Ngu xuẩn.”
Ngu xuẩn, thế mà lại không nhìn ra Cô chán ghét nàng ta như thế, còn đang lo lắng nàng ta sẽ cướp mất vị trí của mình!
Sau này nếu hắn thật sự muốn đề cử ai đó, không đến mức hoảng sợ sống qua ngày chứ?
Hắn nói: “Nếu ai đó dám đạp ngươi xuống, ngươi cũng phải đạp bọn họ xuống, chút chuyện này có là gì?”
Nhưng lại nghĩ đến hắn khoác da hổ lên người nàng, nàng cũng không làm được tiểu hồ ly, không biết cáo mượn oai hum*, đánh giá nàng đi đùa giỡn tâm cơ, không phải sợ bị người ta ăn sạch sẽ, mà đến xương cốt cũng không còn.
*狐假虎威 : cáo mượn oai hùm; cáo đội lốt hổ; cáo giả oai hùm (ví với dựa vào thế người khác)*