Lưu công công lúc ấy hoảng sợ gần như quỳ xuống, nhưng là hắn đã hầu hạ Điện hạ từ lâu rồi nên cũng biết, Điện hạ thích người khác đoán đi suy đoán tâm tư của hắn, nhưng cũng không muốn người khác suy đoán quá nhiều tâm tư của mình.
Cho nên thời điểm ngươi suy đoán tâm tư của hắn phải kiểm soát nó ở một mức độ nhất định. Giống lúc này, Điện hạ nói xong cũng không mở lời nữa, ý là hắn không muốn ngươi mài mực nữa, đổi ai tới đều được. Có thể trong lòng hắn đã có lựa chọn, không muốn nói, ngươi đoán đúng còn tốt, nếu đoán sai sợ là lại phải bị mắng một câu đồ ngu.
Lưu công công dựa trên kinh nghiệm nhiều năm của mình, ý tứ của Điện hạ vẫn có khuynh hướng là loại cái đầu tiên.
Hắn chính là cảm thấy xem ngươi xem đến phiền chán, muốn đổi người khác làm.
Đổi ai?
Đổi Lý công công? Đổi Tiểu Thịnh? Đổi bốn đứa Ẩn Xuân Hạ Thu Đông?
Lưu công công mới không có ngu như vậy mà để mình tìm đến một con hồ ly. Thay vào đó hắn nghiêng về Chiết Quân Vụ hơn.
Gương mặt này, Điện hạ rất vừa lòng. Điện hạ vừa lòng, hắn cũng vừa lòng, Chiết Quân Vụ vừa tới thành thật, cũng là do hắn đưa vào, hắn còn có thể giáo huấn và thu phục.
Lưu công công sai Tiểu Thịnh đi gọi Chiết Quân Vụ.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, có ai trong lòng không hụt hẫng?
Kể từ khi Điện hạ phát hiện mỹ nhân cũng có thể che nửa khuôn mặt, hắn càng ngày càng mất kiên nhẫn với những người có khuôn mặt bình thường như họ.
Lưu công công cười khanh khách mang Chiết Quân Vụ đi vào thư phòng: “Ngươi chỉ lo mài mực, ta ở bên cạnh nhìn ngươi mài, sẽ không có chuyện gì.”
Chiết Quân Vụ cảm tạ: “Đa tạ công công.”
Vì thế khi Thái Tử điện hạ trở về liền nhìn thấy Chiết Quân Vụ trong thư phòng của hắn. Hắn nhướng mày, nhưng cảm thấy Lưu công công có thể giải quyết công việc, đối với việc nàng đến mài mực cũng không có vấn đề gì, thành thật nghe lời, mặt cũng dễ nhìn, tốt hơn nhiều so với khuôn mặt xấu xí của Lưu công công.
Năm nay trời nóng, tháng mười còn nóng hơn tháng chín.
Thái Tử điện hạ một thân mồ hôi nhễ nhại từ võ trường trở về, Lưu công công cùng Lý công công hầu hạ hắn thay đổi xiêm y rồi đổi giày, Tiểu Thịnh đổ thêm một ít đá vào chậu nước đá bốn góc, cầm cây quạt không ngừng quạt quạt. Sau đó Lý công công cúi người, ra cửa lấy hộp đồ ăn từ tay thái giám đi giao từ nhà bếp nhỏ, đưa một chén chè đậu xanh ướp lạnh cho Thái Tử.
Thái Tử buồn bực uống một ngụm, lúc này mới mát mẻ hơn chút.
Hắn trời này không đi ra võ trường, nhưng hôm nay lại khác, hôm nay lúc đang đọc sách phụ hoàng đột nhiên tới phòng Nam học, Đại hoàng tử thái tử đi lên vuốt mông ngựa, cái gì mà phụ hoàng giương tên bắn cung chính là tuyệt nhất — vì cái gì Đại hoàng tử có thể nịnh nọt như vậy? Chỉ vì hắn là con trai đầu của phụ hoàng nên hắn rất được coi trọng, khi Đại hoàng tử còn bé còn từng được phụ hoàng đích thân dạy dỗ bắn cung.
Còn hắn mặc dù sinh ra nhưng bởi vì những lời đồn đại như vậy, phụ hoàng cũng không thấy thích hắn, chưa bao giờ dạy dỗ hắn giương cung bắn tên.
Sau này hắn trở thành Thái Tử, lại có thái phó, phụ hoàng quá bận rộn việc nước căn bản không rảnh bận tâm con trai. Vì vậy trong số các hoàng tử, chỉ có Đại hoàng tử mới có thể được phụ hoàng tự mình dạy bảo.
Thái Tử lúc ấy âm thầm cười lạnh, cảm thấy Đại hoàng tử người này đôi khi “không thể lên bàn”*, mặc dù phụ hoàng là ruột thịt của bọn họ cũng chưa từng thấy đứa con nào tâng bốc như vậy.
*ẩn dụ chỉ những người hoặc những thứ không thể nổi bật giữa đám đông Nhưng phụ hoàng lại ăn bộ dáng này, còn đột nhiên hứng thú muốn xem bọn họ bắn cung thế nào.
Bắn cung là sở trường của Đại hoàng tử, sau khi Thái Tử biết chuyện thì không ngừng nỗ lực luyện bắn cung, lần này tuy thắng được Đại hoàng tử nhưng thắng cũng không rõ ràng, chênh lệch không nhiều.
Điều này khiến Thái Tử không cao hứng. Hắn muốn tuyệt đối, thắng tuyệt đối Đại hoàng tử chứ không phải chỉ hơn một chút.
Vì thế trở về liền đi luyện bắn cung, chịu tội trời nắng nóng cũng không cảm thấy khổ, khi quay về còn muốn đọc sách, ôn tập tiên sinh bố trí công khóa.
Thái Tử cả ngày đều rất bận rộn.
Sinh hoạt khổ sở như vậy, tất nhiên cũng phải thuận theo tính tình của mình, nếu viết xuống đầy một trang giấy rồi ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của Lưu công công, thực sự mất hứng nói không nên lời.
Lúc trước không cảm thấy, nhưng giờ không thể chịu nổi, mặc dù bây giờ Chiết Quân Vụ đối với mài mực cũng không quá quen thuộc, nhưng hắn có thể cho nàng từ từ làm quen.
Đương nhiên, quen thuộc một ngày là đủ rồi, nếu hai ngày còn không biết mài mực? Vậy thì đổi người, hắn không thích người ngu ngốc.
Cũng may Chiết Quân Vụ hăng hái, đầu óc lại nhanh nhẹn khéo tay nên cũng không thua kém. Nàng nhanh chóng thành thục, Lưu công công âm thầm gật gật đầu rồi thối lui ra cửa.
Thời điểm Điện hạ đọc sách không thích có nhiều người, chỉ để lại một người bên trong hầu hạ.
Chiết Quân Vụ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám làm gì sai sót. Cứ mài mực như vậy đến khi trời tối, Lưu công công đi vào thắp đèn, sau đó hỏi: “Điện hạ, cần dùng bữa không ạ?”
Đồ ăn đã được đưa từ lâu, chỉ đợi ở bên ngoài. Tuy nhiên Thái Tử cảm thấy còn một bài văn mình chưa học thuộc lòng, lắc đầu nói: “Không cần.”
Hắn tiếp tục đọc thuộc lòng.
Chiết Quân Vụ liền tiếp tục mài mực. Mãi đến khi Thái Tử học xong mới cho truyền thiện.
Đồ ăn đã được thay đổi nhiều lần - không phải hâm lại mà là nấu một lần nữa, một số món ăn không còn ngon sau khi hâm nóng, phòng bếp nhỏ biết thói quen Điện hạ có thể sẽ hoãn bữa ăn, cho nên vẫn luôn chuẩn bị đồ ăn.
Sau khi chủ tử ăn xong, đồ ăn dư lại nô tài có thể ăn hết.
Chiết Quân Vụ chưa bao giờ ăn đồ ăn của chủ tử, lần này đã được ăn.