Chương 13

Từ sau khi Thái tử thấy Chiết Quân Vụ thập phần thoải mái, những ngày của Chiết Quân Vụ coi như ổn định. Ban ngày, nàng đến phòng Hoa Điểu hầu hạ Tướng Quân, thỉnh thoảng lại được lệnh đưa Tướng Quân đi một vòng trước mặt Điện hạ, buổi tối đúng giờ lên giường đi ngủ.

Có thể là bởi vì khuôn mặt của nàng khiến Điện hạ rất hài lòng, hoặc cũng có thể là bởi vì có Tướng Quân, dù sao so với những người khác, nàng có thể thường thường lộ ra khuôn mặt của mình trong thư phòng nhỏ của Điện hạ - bốn đại cung nữ cũng chưa từng có đãi ngộ này, Chiết Quân Vụ lờ mờ cảm giác được mình đặc biệt.

Hơn nữa trong bốn đại cung nữ, ba người còn lại trước không nói đến, Xuân Ẩn người phụ trách xiêm y của Điện hạ lẽ ra có thể hầu hạ trước mặt Điện hạ, nhưng Điện hạ từ nhỏ đã có thói quen dùng thái giám, chỉ để nàng quản đồ vật, mặc quần áo đưa cơm nước đều là thái giám làm.

Vì thế bốn đại cung nữ không thể nào có thể nhìn thấy Điện hạ - cho nên các chủ tử khác trong cung khả năng cung nữ của thái giám đều có đầu lĩnh, nhưng đầu lĩnh nô tài bên trong Đông Cung chỉ có mình Lưu công công.

Chiết Quân Vụ đến Đông Cung vào tháng chín, đến tháng mười nàng mới có thể rõ ràng được những mối quan hệ bí mật này, sau đó nàng chậm rãi đoán ra một chuyện: Thái Tử điện hạ là một người tùy hứng.

Hắn không quan tâm bên trong cung khác như thế nào, hắn chỉ quan tâm hắn có thích hay không, hắn thích Lưu công công thì vẫn luôn dùng hắn, còn những người khác thì mặc kệ.

Chiết Quân Vụ nho nhỏ cảm thán: Xem ra mình trúng lớn rồi, trước mắt còn chưa có bị Điện hạ chán ghét, lúc xách Tướng Quân vào thư phòng nhỏ, ngẫu nhiên Điện hạ cũng sẽ nói mấy câu với nàng, thế là nàng thành cung nữ nhìn thấy Điện hạ nhiều nhất.

Nhưng đặc biệt này rất dễ rước lấy thị phi. Vào giữa tháng mười, một cung nữ bước vào phòng nàng. Cung nữ này là tiểu đồ đệ của Thu Ẩn, gọi là Ngọc Dung.

Tên này là do Thu Ẩn đặt cho, có thể thấy được Thu Ẩn rất thích nàng. Chiết Quân Vụ đã từng gặp qua Ngọc Dung, năm nay cũng mới mười ba tuổi, cằm nhọn với một vài nốt mụn trên mặt, nhìn từ xa thì giống như vết rỗ.

Ngọc Dung trước đây là đi theo Thu Ẩn, mặc dù Chiết Quân Vụ đã cùng nàng nói qua mấy câu nhưng cũng không quen thuộc. Hai người gặp nhau không nói gì, Chiết Quân Vụ cười cười với nàng sau đó cúi đầu đi làm việc của mình.

Nàng đang làm vớ, vớ này là do Xuân Ẩn để nàng làm — trong số cung nữ thì Xuân Ẩn và Hạ Ẩn là tốt nhất, về sau Chiết Quân Vụ đi theo Thu Ẩn, tuy rằng Xuân Ẩn không giống lúc trước sai sử nàng nhưng chuyện nhỏ nhặt sẽ để nàng đi làm.

Chiết Quân Vụ có thể cảm giác được có rất nhiều người muốn giúp Xuân Ẩn làm vớ, nhưng nàng ấy cố tình giao cho nàng là vì biểu hiện sự thân mật và coi trọng.

Vì vậy, vớ này phải được làm thật tốt, không thể kéo chân sau của Thu Ẩn và Xuân Ẩn. Nàng là một người làm việc nghiêm túc và kiên định, ngay khi trời vừa tối, nàng liền thắp đèn cẩn thận thêu họa tiết rồng trên tất, vì sợ sẽ thêu sai một chút.



Ngọc Dung nằm trên giường nói: “Ngươi còn làm bao nhiêu? Hay để ta giúp ngươi?”

Chiết Quân Vụ không dám.

Nàng ngượng ngùng cười: “Không cần đâu, sắp xong rồi.”

Ai biết Ngọc Dung sắc mặt lập tức suy sụp, phịch một tiếng lấy đầu gối nện xuống giường: “Ai tự nhiên giúp ngươi thêu! Chẳng qua chỉ là một loại súc sinh điên rồ có thể đến thư phòng gặp mặt Điện hạ còn dám điên cuồng không có giới hạn.”

Chiết Quân Vụ sững sờ nhìn nàng, trong lòng có lẽ cũng biết nàng đang tức giận vô cớ. Nàng đành phải giải thích: "Không phải điên hay không điên, thật sự sắp thêu xong rồi, ta không muốn phiền toái ngươi.”

Ngọc Dung trở mình đem chăn đắp lên, không phản ứng với nàng.

Chiết Quân Vụ suy nghĩ một lúc, cảm thấy mình không có sai. Đó là tính cách của nàng, nếu nàng thấy mình đúng nàng cũng sẽ ương ngạnh - đương nhiên đối với chủ tử thì nàng không dám, nhưng đối với Ngọc Dung trong lòng nàng có chút so đo.

Nàng không thèm nói nữa, bỏ đi vấn đề của Ngọc Dung và cẩn thận thêu móng rồng trên vớ.

Chờ khi vớ được làm xong không có chút tì vết, nàng mới một hơi thở phào nhẹ nhõm, trịnh trọng cất vớ vào trong l*иg hộp nhỏ của mình, nghĩ ngợi rồi đặt l*иg vào bên trong giường còn nàng thì ngủ ở bên ngoài.

Sau khi làm xong mọi việc, nàng lại đột nhiên nhớ đến Ngọc Dung. Nghĩ đến không phải vì cái gì khác mà là vì nàng phát hiện ra mình dám chọc giận Ngọc Dung.

Lúc mới đến, nàng ở tạp viện bị bắt nạt đến mức không dám hé răng nửa lời. Nàng nhỏ giọng phỉ nhổ chính mình, cảm thấy mình cũng bị coi là “tiểu nhân đắc chí”, bất quá cảm giác này không tệ, chẳng trách ai cũng muốn trèo lên trên.

Mơ mơ màng màng ngủ quên, đến ngày hôm sau đi ăn sáng, Hạ Ẩn và Xuân Ẩn hỏi nàng: “Ngươi với Ngọc Dung vướng mắt?”

Vướng mắt ở đây là cãi nhau.