Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Tử Song Sinh (NP)

Chương 53.1: Động phòng hoa chúc

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Thái tử phi nương nương, để nô tỳ hầu hạ người thay y phục, người muốn ăn ít đồ lót dạ trước hay là tắm trước." Ánh Đào nói, Ánh Đào và Chiếu Lí bồi giá theo Trì Phi tiến cung, lại thêm Tú Nhi và Lệ nhi, bốn người bọn họ thành đại cung nữ bên cạnh Trì Phi.

"Ăn cái gì." Trì Phi bị giày vò hơi buồn ngủ mệt mỏi, nghe được ăn đột nhiên có tinh thần, ánh mắt vốn mất đi ánh sáng bây giờ lại tỏa sáng lấp lánh.

Nàng vẫn nghĩ tân nương mới gả qua buổi tối không được ăn gì cả.

"Thái tử điện hạ sợ buổi tối nương nương đói bụng nên phân phó chúng nô tỳ chuẩn bị một bàn ăn nhỏ, thái tử phi nương nương muốn dùng bữa trước sao?"

Tú Nhi không thuật lại nguyên văn lời của hai vị điện hạ, nguyên văn của Quý Tuần điện hạ là "Phi Phi phải ăn nhiều một chút mới đủ sức: "

Quý Tuyền điện hạ lại nói: "Phi Nhi ăn chưa no, sợ là sẽ cáu gắt, đến lúc đó còn phải dỗ."

Tú Nhi nhìn Trì Phi đang ăn vui vẻ với ánh mắt yêu mến lạ thường, nàng lo lắng thân thể mỏng manh của thái tử phi không chịu được sự tàn phá của hai vị thái tử trẻ trung mạnh mẽ.

Nhưng sao Trì Phi lại nghĩ sâu đến như thế? Hai huynh đệ lo lắng khiến trong lòng nàng ấm áp, khi dùng thiện xong lại uống trà, Trì Phi còn vui vẻ đi lại trong điện cho tiêu thực, tiếp theo mới đến bể tắm tắm rửa thay quần áo.

Ao rất lớn, ấm áp lại tản ra sương mù mờ mịt, nước màu hồng nhạt, trên mặt nước có cánh hoa trôi nổi như bữa tiệc bốn mùa, ngâm mình trong nước cả người vô cùng thoải mái.

Tắm rửa xong xuôi, đã qua giờ Tuất ba khắc, Tú Nhi và Lệ nhi bưng một bộ y phục lụa mỏng đến, Trì Phi hơi do dự nhìn y phục lụa mỏng xen lẫn màu vàng kia: "Chỉ mặc cái này à?"

"Đây là quy củ, lúc thái tử phi thị tẩm không được mặc gì cả."

Mặc dù Trì Phi không bài xích thành thân, cũng không ghét bỏ xuất hiện để lộ da thịt trước mặt hai huynh đệ, nhưng trong nháy mắt đó nàng vẫn hơi oán giận.

Nói thẳng ra, trong hoàng gia nam tử sung sướng hơn nhiều, phi tử của bọn họ phải huân hương, tắm rửa, dùng mật thuốc trong cung làm cho cả người vừa mêm vừa thơm, lại cởi hết y phục nằm trong chăn chờ bọn họ sủng hạnh. Nếu huynh đệ Quý gia tàn nhẫn hơn, nàng còn phải để bụng đói mà chờ.

"Nương nương đẹp, nương nương ngoan, mau khoác thêm đi, đợi lát nữa kéo rèm che xuống không ai nhìn thấy nữa." Bốn tiểu tỳ thay nhau thuyết phục một phen, Trì Phi mới phủ thêm lụa mỏng, chạy chậm đi về phía hỉ sàng. Hỉ sàng đã được thu dọn sạch sẽ, trên đó chỉ có gối dựa to lớn và mền gấm nhẹ mềm, trong chăn còn cho đầy Thiên Tàm Ti, vừa nhẹ lại êm, còn thơm.

Bốn người thả màn xuống, một mình Trì Phi ngồi trên giường nhìn xung quanh, trong lòng như có con bướm bay lên, bỗng dưng nàng cảm thấy hồi hộp, chỉ cảm thấy mỗi giây phút chờ đợi đều khiến cho người ta như ngồi trên bàn chông.

Khoảng nửa canh giờ sau, ở cửa vang lên tiếng động, trái tim vốn đang bất an của Trì Phi càng căng thẳng hơn.

"Thái tử điện hạ vạn an." Lúc giọng nói của hỉ nương, cung nhân vấn an vang lên, Trì Phi chỉ cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực.

Bên ngoài rèm che, hỉ nương bưng thuốc giải rượu đến, hai người lại phất tay cho bọn họ lấy canh giải rượu đi.

"Cô không say." Hai người bọn họ nhất trí cho đám người lui ra: "Tất cả lui ra." Nói ra tất cả lui ra thật ra không phải mọi người đều lui.

Mặt Trì Phi rất đỏ, thái tử không phải người bình thường, bọn họ là trữ quân. Trong đêm tân hôn của thái tử, phải có nữ quan ở sau tấm bình phong ghi chép tỉ mỉ, truyền thống này ngay cả Doanh Nam cũng phải trải qua một lần, đương nhiên bọn họ không tránh khỏi.

Trì Phi ngồi cứng đờ, hỉ nương kéo màn, lúc hai người bò lên giường, cả người Trì Phi như nhũn ra.

Hai huynh đệ rất thích cảnh sắc này đập vào mi mắt, bọn họ nhanh chóng buông rèm, hỉ nương cũng cung kính rời đi.

"Nương tử..." Hai người cùng cất tiếng, bên trong giọng nói dây dưa giống hệt nhau.

Thân thể trắng nõn của Trì Phi đỏ lên, nàng ngồi ôm gối, gương mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay có vẻ hoảng sợ giống như tiên tử bị lạc trong rừng, vô cùng mê người.

"Nương tử, gọi tiếng phu quân cho ta nghe đi." Quý Tuyền và Quý Tuần cùng yêu cầu, hai người cùng vén mái tóc dài của nàng lên, trong lòng bàn tay ngắm nhìn không thôi. Quý Tuần còn kéo một sợi tóc của mình và tóc của nàng bện lại với nhau, kết tóc thành phu thê, ân ái không thôi, nhưng tóc hai người quá trơn trượt, y thử mấy lần cũng không thành công.

Trì Phi vẫn còn đỏ mặt nói không nên lời, hai tay ôm chặt đôi gò bồng đào.

"Nương tử còn thẹn thùng sao? Chẳng phải đã nhìn thấy hết rồi à."

"Nhưng, nhưng không giống!" Trì Phi lắp ba lắp bắp nói.

"Không giống chỗ nào?" Hai người cùng ngừng động tác, chăm chú nhìn nàng không buông!

"Chỉ là không giống!" Trì Phi hơi tức giận vùi mặt vào đầu gối.

"Sao thành thân rồi nàng lại không buông ra?" Quý Tuyền ôm Trì Phi vào lòng, bàn tay bắt đầu giở trò, Trì Phi không ngăn hắn lại nhưng cũng không ngẩng đầu lên.

"Nhất định là đã lâu không có luyện tập, đã nói tập tục không được gặp nhau trước khi thành thân không tốt mà." Hoàng hậu đã nói ba ngày trước khi thành thân không thể gặp mặt, cho nên bọn họ mới không lén lút chạy đi tìm nàng... Những ngày này, hai người nếm trải cái gì gọi là tình ý, cam lòng làm phi tặc vì nữ nhi tình trường. Nếu ban ngày không thể gặp Trì Phi thì buổi tối lén đi, nhưng không được xuống ôm ấp nàng một phen cảm thấy vô cùng buồn bã. Bọn họ giữ lại giới hạn cuối cùng, bảo vệ sự trong sạch của nàng, nhưng mỗi tấc da thịt trên người nàng bọn họ đã nhìn thấy hết.
« Chương TrướcChương Tiếp »