Âm thanh thổi sáo đánh trống vô cùng náo nhiệt, từ xa đến gần mang theo cảm giác vui mừng. Đội ngũ thái tử đón dâu giống như con rồng làm bằng người, trùng điệp đi đến Trì phủ.
Đội ngũ chặn cửa Trì phủ do thế tử Viễn An Hầu, Trì Khánh dẫn đầu. Ông là Công bộ thị lang, đối mặt với đám người thái tử gia cũng không dám làm khó dễ, chỉ tiến hành đối đáp đơn giản, sau đó Trì Khánh chúc mừng, hai huynh đệ đi vào hầu phủ dễ như trở bàn tay.
Trái lại lúc đi đến khuê phòng của Trì Phi, cửa bị đóng kín, hai thái tử gia thấy nha hoàn bà tử giữ cửa, quyết định nhanh chóng móc thật nhiều ngân phiếu xem như tiền mừng, trình độ hoang phí kinh người.
Gia quyến bên trong cũng không tiên ngăn hai vị tôn chủ cao quý, cầm tiền mừng nhanh chóng nhường đường. Trên người hai huynh đệ mặc hỉ phục y như đúc, màu đỏ phía trên thêu hoa văn rồng bằng tơ vàng bộc lộ thân phận cao quý của bọn họ. Trên đầu hai người đội ngọc quan, trên mặt nợ nụ cười vui sướиɠ, nụ cười kia tan vào đuôi mắt đuôi lông mày như gió xuân khẽ thổi. Trong giây phút bọn họ nhìn về phía tân nương tử, linh hồn như bị hút đi, bọn họ tâm niệm cô nương ngồi ngay ngắn ở đó, mơ hồ có thể nhìn thấy nàng cúi đầu, gương mặt xinh đẹp e lệ và vui sướиɠ.
Trì Phi ngồi cách rèm châu, ánh mắt nhìn về phía hai huynh đệ, trái tim của nàng đập nhanh. Bọn họ giơ tay ra với nàng cùng lúc, nàng chần chờ một lát, lúc này mới đặt tay vào trong tay hai người. Lòng bàn tay bọn họ nóng đến thiêu đốt khiến Trì Phi muốn rút tay ra theo bản năng nhưng hai người nắm tay nàng không buông. Hai người bọn họ vô cùng kiên định, một trái một phải dẫn nàng đi đến chính sảnh bái biệt phụ mẫu.
Thái tử và thái tử phi không cần quỳ lạy, cũng không cần nghe lời khuyên răn, nhưng Trì Phi lại không để ý đến lễ tiết đi lên ôm mẫu thân của nàng.
Ninh Ninh và Trì Phi cao gần bằng nhau, lúc nữ nhi ôm, cảm xúc ly biệt dâng trào khiến bà không nhịn được rơi lệ. Trì Ung thấy thê tử rơi lệ cũng đỏ cả vành mắt, ông giang rộng tay ôm hai người.
"Phi Phi... Phi Phi của ta..." Ninh Ninh quên trước mặt còn có thái tử cao quý, cũng quên nữ nhi sắp thành thái tử phi, bà chỉ là mẫu thân bình thường cảm thấy chua xót khi nữ nhi sắp xuất giá.
"Nhạc phụ, nhạc mẫu, huynh đệ chúng ta sẽ đối xử với Phi Nhi thật tốt." Quý Tuyền bị cảm xúc cả nhà tác động, trong lòng hơi khó chịu, hắn vội vàng cam đoan như thế với phu thê Trì gia.
"Xin hãy yên tâm giao Phi Phi cho cô và hoàng huynh, chúng ta sẽ không để nàng chịu ấm ức." Quý Tuần cũng có cảm xúc như thế, trong lòng cảm ơn phụ mẫu Trì Phi, có sự yêu thương với nàng. Vào lúc này, lời hứa của y xuất phát từ đáy lòng.
Hai huynh đệ là thái tử, vốn không cần hứa hẹn gì với nhạc phụ, nhạc mẫu, cho dù trên danh nghĩa phu thê Trì Ung là trưởng bối của bọn họ, nhưng trên thực tế bọn họ là quân, phu thê Trì Ung là thần, vì Trì Phi bọn họ hạ mình.
"Thần phụ cảm ơn thái tử gia, là thần phụ thất lễ." Ninh Ninh là người thật thà, vừa khóc nước mắt nước mũi đã chảy đầy mặt.
"Không sao, đều là người nhà cả." Thái tử có thể nói lời này đã đủ thấy tình cảm yêu thích của bọn họ với thái tử phi. Hai huynh đệ rất thích vị nhạc mẫu này, cảm thấy muốn cưới một nữ nhân phải nhìn mẫu thân của nàng, nếu như thích tính cách của bà ấy thì có thể cưới nữ nhân này. Hai mẹ con vô cùng giống nhau, nghĩ đến khoảng thời gian ở chung, chắc hẳn Trì Phi cũng giống Ninh Ninh.
Sau khi tạm biệt gia quyến, Quý Tuyền ôm ngang Trì Phi lên. Theo tập tục dân gian, trước khi lên kiệu thì chân của tân nương không thể chạm đất, nhưng Trì Phi không có huynh đệ, huynh đệ Quý gia sẽ không để đường huynh Trì gia đυ.ng vào Trì Phi nên hai người thầm tranh tài một phen, kết quả cuối cùng Quý Tuyền ôm Trì Phi lên kiệu hoa.
Đội ngũ đón dâu lên đường, một lượng lớn Vũ Lâm Quân đi theo bảo hộ, cung nhân cầm biển để mọi người lui đi, trên đường thông suốt, dân chúng xem náo nhiệt đứng ở hai bên, ở tòa nhà hai bên thỉnh thoảng có thể nhìn thấy trẻ con đang nhìn chăm chú.
Thái tử kết hôn vô cùng long trọng, Đới đao hộ vệ mở đường, bảo mã dẫn kiệu, kiệu tám người khiêng vô cùng chắc chắn, phía sau có đội nhạc thổi sáo đánh trống trong cung, lại có sáu mươi bốn cung nữ xinh đẹp mặc y phục rực rỡ vung tiền mừng vàng óng ánh rơi xuống đất, chia sẻ ngày vui của thiên tử cưới dâu. Ngay sau đó là đội hình thật dài, mười dặm hồng trang vô cùng náo nhiệt.
Trong đội ngũ đón dâu, cách ba trượng sẽ có cung nhân cầm l*иg đèn đỏ. Hôn lễ diễn ra từ hoàng hôn, trời vẫn sáng, lúc này chân trời có thay đổi, trời xanh hóa thành màu quýt, ánh dương vàng óng chậm rãi chiếu xuống hòa quyện thành màu đỏ tím. Sắc trời mờ tối bị đèn l*иg màu đỏ soi rọi thắp lên ánh sáng chói lóa, toàn bộ kinh thành đèn đuốc sáng trưng, đội ngũ dài màu đỏ đi vòng quanh đó hiện rõ khí phái của hoàng gia.
Cửa chính hoàng cung rộng mở, nữ nhân có thể tiến cung từ cửa chính chỉ có hai người, một là hoàng hậu, hai là thái tử phi.
Kiệu hỉ được đưa vào cung Thái Hoa, cung Thái Hoa chỉ để tổ chức đại hôn của thái tử.
Kiệu hỉ đặt ở đại sảnh, Quý Tuyền và Quý Tuần cầm cung, Trì Phi chỉ nghe ba tiếng vụt vụt vụt, chỉ có ba âm thanh đó. Hai người cùng bắn tên, sáu mũi tên bắn vào hai bên cửa kiệu, khoảng cách không hề chênh lệch khiến cho người ta cảm thán kỹ thuật điêu luyện, mà kinh người hơn đó là sự ăn ý.
Màn kiệu bị xốc lên, Quý Tuần đưa tay với Trì Phi.
"A Tuần, thϊếp có thể đi." Trì Phi ngập ngừng nói.
"Cô biết nàng đi được, nhưng cô vui vẻ, có thể cho cô ôm một phen được không?" Sự vui sướиɠ trên mặt Quý Tuần khiến cho nàng khó từ chối, hơn nữa... Nàng đã để Quý Tuyền ôm vào kiệu, lúc này cố chấp không cho y ôm xuống kiệu, sợ rằng trong lòng Quý Tuần sẽ oán trách.
Trì Phi bất đắc dĩ chạm vào tay y, bị y ôm ra khỏi kiêu, ôm nàng đi vững vàng từng bước không hề muốn buông tay.
Nàng hơi thẹn thùng nhưng lại thoáng an tâm, bây giờ nằm trong lòng hai huynh đệ nàng cảm thấy rất an toàn.
Tay của nàng vô thức nắm chặt y phục của Quý Tuần, y chú ý đến động tác nhỏ của nàng, khóe miệng hài lòng cong lên. Quý Tuyền nhìn thấy, trong lòng dâng lên cơn ghen nhưng hắn nhanh chóng đè nén suy nghĩ đó.