Tóc Trì Phi giống như Ninh Ninh, trông như thác nước vô cùng suôn mượt, lúc nàng thả tóc ra tóc như gương, chỉ cần đặt lược ở đỉnh đầu sau đó thả tay ra thì lược có thể trượt đến đuôi tóc.
Ninh Ninh cầm tóc đen của nữ nhi, ngàn vạn cảm xúc khiến trong chớp mắt bà đỏ mắt. Bà nhớ đến năm mình xuất giá, mẫu thân cũng cầm lược chải đầu cho mình như thế.
"Phi Phi... Nương rất vui... Con có thể chọn nương là người chải tóc cho con." Không có con trai có thể nói là khúc mắt trong lòng Ninh Ninh, cho dù Trì Ung không để ý nhưng bà lại cảm thấy có lỗi với trượng phu.
"Trên thế giới này ai biết nuôi con hơn nương, lại có phúc khí. Nương nhìn xem, cha chỉ có mình nương, tốt đẹp biết bao, nữ nhi lại có thể cho người thêm thể diện? Nương nhìn mình tùy tiện nuôi nữ nhi cũng có thể trở thành thái tử phi! Ai có phúc hơn nương chứ?" Trì Phi xoay người, ôm mẫu thân mặc sức nũng nịu. Nàng thở mũi đỏ lên, đôi mắt như hồ thu khẽ chớp.
"Đừng khóc, đừng khóc, tân nương đừng rơi lệ, đây là chuyện vui." Mấy hôm nay Ninh Ninh đã thả lỏng tâm tư, hai con rể thì sao chứ? Ít ra bà có thể nhìn ta hai thái tử đối xử tốt với Trì Phi thật lòng.
"Được rồi, ngồi xuống, đã lớn như thế còn nũng nịu, không có hình tượng gì cả." Ngoài miệng Ninh Ninh trách cứ, lại cố đè nén nước mắt ở đáy mắt. "Chuyện vui..." Câu nói này không biết nói cho Trì Phi nghe hay nói cho mình nghe.
Ninh Ninh ngâm nga bài ca khi chải đầu mẫu thân truyền lại, giọng ca lại run rẩy và không nỡ: "Một chải chải đến cùng, phú quý không cần sầu; Hai chải chải đến cùng, không bệnh và không lo; Ba chải chải đến cùng, con cháu đầy đàn lại sống thọ. Một chải chải đến đuôi, cử án tề mi; Hai chải chải đến đuôi, phu thê hòa hợp; Ba chải chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm. Có đầu có đuôi, bình bình an an..." Thật ra câu cuối cùng là giàu có phú quý, nhưng Ninh Ninh không cầu nữ nhi phú quý, chỉ nguyện nàng cả đời bình an.
Sau khi chải đầu tượng trưng, Trì Phi lại thay giá y xinh đẹp, giá y của thái tử phi có mười sáu lớp, ít hơn hoàng hậu hai lớp. Mùa xuân ở kinh thành hơi lạnh nhưng phải mặc mười sáu lớp cũng có thể khiến cả người đổ mồ hôi, vì phải bộc lộ sự phú quý của hoàng gia nên tầng nào cũng không mỏng. Hai huynh đệ đã lén mặc thử mười sáu lớp quần áo, sau đó cảm thấy không dễ chịu nên tìm vải thoáng gió, vải tơ tằm để làm mười lớp bên trong, nhưng sáu lớp bên ngoài có ngụ ý cát tường, không thể nào giở trò được.
Tầng lớp y phục bao phủ như nụ hoa, Uyên quốc tuân thủ theo hồng nam lục nữ, hỉ phục của thái tử màu đỏ, thái tử phi thì mặc màu đỏ thẫm và xanh đậm xa hoa đến cực điểm. Ở giữa màu vàng nhạt, vàng óng, lại đến xanh mạ, màu đỏ, đỏ thẫm, lớp cuối cùng là áo ngoài màu xanh đậm thêu chín phượng hoàng bằng tơ vàng.
Chỉ là mặc từng lớp y phục đã mất nửa canh giờ.
"Nương, con giống như bánh chưng... Lớp cuối cùng như lá gói lại vậy!" Thái tử phi bị thái tử làm hư, nói chuyện không giữ kẽ.
"Phi Phi! Đó là phượng hoàng vũ y!" Ban đầu khi thấy nữ nhi mặc y phục này trong lòng bà vô cùng cảm động, bây giờ lại không nhịn được đưa tay bóp eo Trì Phi một cái.
"Nương, y phục của con dày đến mức người nhéo eo con cũng không có cảm giác." Trì Phi biết mẫu thân xúc động, thật ra những lời vô vị này chỉ để chọc mẫu thân vui vẻ.
Giá y này vô cùng lộng lẫy, ban đầu khi chế tác bộ này phải mất ít nhất nửa năm. Huynh đệ Quý gia kiên quyết biến cung điện bỏ trống thành khuê phòng, để khoảng trăm tú nương thêu ngày đêm luân phiên chế tạo gấp gáp, phía trên còn phải thêu phượng hoàng, mỗi con đều điểm xuyết ngọc trai lớn nhỏ, cũng lấy đá mắt mèo màu mực làm mắt phượng hoàng.
Sau đó là trang điểm, búi tóc, tân nương phải trang điểm đậm rực rỡ. Ai được trang điểm xong nhìn cũng y hệt nhau, chỉ có thể nhìn ra là nữ, mặt trắng như giấy, má hồng như đào, mày rậm như mực, môi đỏ như máu. Hai huynh đệ đã dặn dò cung nhân phải trang điểm nhạt, không thể che đi vẻ đẹp vốn có của thái tử phi.
Trên mặt nàng phủ phấn trân châu thật mỏng, lại thêm trang điểm mắt màu anh đào, lông mày vẽ nhạt, trán đính hoa điền, tiếp theo nhấp son là được.
Vì đội mũ phượng đến trình tự búi tóc không khó, chỉ là buộc tóc dài của Trì Phi lên, dùng trâm cố định, cuối cùng đội mũ phượng nặng nề lên. Mũ phượng vốn rất nặng, nhưng hai huynh đệ biết tính cách của Trì Phi, sợ đè đầu nàng thì nàng không vui, đến khi động phòng còn phải dỗ, được không bù mất.
Lúc Uy Đế thành thân, Xảo tượng ti trong cung nghiên cứu ra một loại mũ chạm rỗng làm từ tơ mỏng, chỉ là dựng lại mũ phượng từ tơ vàng rất phí công cho nên chỉ có thứ trên người Doanh Nam mới được dùng kỹ thuật này, bây giờ Trì Phi cũng có thể dùng.
Phát quan to lớn nhẹ nhàng hơn tưởng tượng, sau khi Ninh Ninh thấy mọi thứ ổn thỏa, bà ra đại sảnh chờ đợi. Trì Phi đoan chính ngồi xuống chờ huynh đệ Quý gia đến đón dâu.
===
Phi Phi: Ta chính là bánh chưng... Đói bụng...
Quý Tuyền: Phi Nhi đừng sợ, y phục rất thoải mái, không nóng!
Quý Tuần: Đúng thế, đúng thế ~ hai chúng ta thay phiên mặc một canh giờ, không có vấn đề!
Phi Phi: Ta cảm thấy vấn đề này không lớn bình thường!!!