Chương 5: Ngoại thích hung hăng

Thật ra Trì Phi không có hứng thú với buổi tiệc này, nhưng nàng vẫn gia nhập vào đội ngũ thế gia, bắt đầu xếp hàng nhận đèn thả xuống hồ.

Ngay lúc Trì Phi thấy đã sắp đến lượt mình, ánh mắt của nàng bắt đầu nhìn những loại đèn tinh xảo trên nước mà do dự. Vào lúc nàng đang muốn đưa tay cầm một chiếc đèn hình hoa lan thì phía sau có một nữ tử ăn mặc lộng lẫy vượt lên cướp đi ngọn đèn chạm vào tay nàng.

Trì Phi thở dài một hơi, không ngờ vào lúc này lại xảy ra tranh cướp.

"Cô nương làm gì thế?" Quý nữ xếp phía sau thấy có người chen ngang, lập tức đi lên trước trợn mắt nhìn chằm chằm quý nữ cướp đèn, nhưng khi nhìn thấy người kia là ai lại nhanh chóng rút lui.

"Bổn cô nương có thân phận cao quý, chẳng lẽ phải xếp hàng với các ngươi sao?" Nữ tử kia mặc quần áo lộng lẫy, trông rất xinh xắn, chống nạnh không nói lý lẽ.

Thì ra đây là Lý Bình Ninh, đương kim nữ nhi nhà mẫu tộc của thái hậu, thái hậu xem như cháu gái ruột nuôi dưỡng dưới gối, tính cách nàng ta hơi ngang ngược. Gia tộc của Lý Bình Ninh lại muốn có quan hệ dính líu với hoàng gia lần nữa, nên Lý Bình Ninh nhất định phải có được vị trí thái tử phi.

Trên mặt Trì Phi có vẻ xem thường nhưng không nói gì, trong hoàng cung có rất nhiều chủ tử không thể chọc được, nàng là nữ nhi của tiểu quan lục phẩm, không cần làm chim đầu đàn trong chuyện này.

Trời đất có đạo lý luân thường, nhưng những người quyền quý không nhất thiết phải tuân thủ những đạo lý này, mặc dù khiến cho người ta khó chịu nhưng kẻ mạnh làm vua.

"Sao nào, ngươi không phục à?" Trong chớp mắt, Lý Bình Ninh nhìn thấy vẻ bất bình trên mặt Trì Phi, quay người nhìn nàng với ánh mắt sắc bén như dao.

"Không dám." Trì Phi hành phúc lễ, tỏ vẻ vô cùng kính cẩn nghe theo.

"Lý Bình Ninh, ngươi hung hăng với muội muội ta làm gì?" Trì Tiêu và mấy tỷ muội nhìn thấy có chuyện ầm ĩ, ban đầu chỉ muốn xem trò vui, ai ngờ nhân vật chính lại là muội muội của mình, nàng vội vàng dẫn mấy tỷ muội đi qua làm chỗ dựa cho Trì Phi.

Trì Tiêu là nữ nhi ruột của Trì hầu gia, nói thế nào cũng là hầu nữ, dư sức đối đầu với Lý Bình Ninh.

"Ngũ tỷ tỷ, thôi quên đi! Chẳng phải chỉ là đèn hoa đăng thôi sao, sau khi để lên nước cũng trôi đi! Chúng ta đừng vì chuyện này mà bực dọc."

Trì Tiêu liếc Lý Bình Ninh: "Không thể tính thế được, nếu tính như thế thì nàng ta còn tưởng hầu phủ chúng ta dễ bị bắt nạt đó!"

Lý gia đã xuống dốc từ lâu, nếu không phải có mẹ ruột của thánh thượng, thái hậu không hề có thực quyền ngồi đó thì không biết Lý Bình Ninh có bản lĩnh gì mà ngang ngược thế!

"Cô cũng cảm thấy không thể tính như thế."

Thái tử mặc màu đỏ thắm đi dạo qua đây, đám người vội hành lễ vấn an, Trì Phi cũng không ngoại lệ: "Đại điện hạ an!"

"Đại điện hạ an." Trì Phi cũng ở trong đám người hô như thế, nói trắng ra hôm nay nàng không để ý điện hạ nào mặc đồ màu gì, dù sao không liên quan đến nàng. Từ khi bắt đầu, tâm trí của nàng đã dính vào điểm tâm, mọi người nói là Đại điện hạ thì đó là Đại điện hạ!

Quý Tuyền không để ý đến những người khác, ánh mắt chăm chú nhìn Trì Phi: "Trì lục nương, nàng nói xem cô là điện hạ nào?"

Quý Tuyền không bảo mọi người đứng lên, tất cả mọi người còn nửa ngồi hành lễ, Trì Phi không nhìn Quý Tuyền, chỉ nói: "Ngài là điện hạ đầu tiên thần nữ gặp, mặc áo đỏ, tự xưng là Nhị hoàng tử điện hạ."

Trì Tiêu mơ hồ cảm thấy bất an, kéo tay áo của Trì Phi, Trì Phi mới nhớ ra dường như vừa rồi mình rất vô lễ: "Xin thứ cho thần nữ vô lễ."

"Dường như nàng rất thích nói câu này, nhưng nàng nói sự thật sao lại có tội được chứ?" Tâm trạng của Quý Tuyền rất tốt.

"Đứng lên cả đi!"

"Tạ điện hạ!" Đám người cảm ơn Quý Tuyền, Quý Tuyền mỉm cười nhìn một đám mỹ nữ, rõ ràng nụ cười trên mặt ung dung tự tại nhưng lại khiến người ta rùng mình.

_

Trì Phi: Sau này đừng đến hoàng cung này nữa sẽ tốt hơn, khắp nơi đều là người lạ lùng.

Quý Tuyền: Ước mong này không thành đâu, sau này nàng sẽ phải ở Đông cung!