Chương 93: Hoàng huynh có ở trong xe không, thần đệ đặc biệt đến chúc mừng

Người trong xe cũng không nhịn được vén rèm nhìn ra ngoài. Chỉ cần liếc qua là có thể nhận ra đó là vị công tử vừa nói chuyện với Dư Chính Đức.

Dư Chính Đức cuối cùng cũng không dám đi trước, dắt cả nhà già trẻ vội vã về nhà.

Có lẽ qua đêm nay, tin Thái Tử tỉnh lại sẽ truyền khắp các nhà, không ít người sẽ không được đón một cái Tết yên ổn.

Xe ngựa chầm chậm đi qua con phố cuối cùng, rồi dừng lại trước cửa Thái Tử phủ.

Xe ngựa phía sau cũng lập tức dừng lại, lắng nghe động tĩnh phía trước.

Đỗ An ngồi trên thành xe, từ từ nhìn về phía sau rồi lại thu hồi ánh mắt, tiếp tục ngồi im, hoàn toàn không có ý định đánh thức người trong xe.

Trong xe, Tiêu Dịch nhắm mắt nghỉ ngơi, Bùi Nhiễm gối đầu lên đùi hắn, trên người đắp chiếc áo choàng ấm áp, trong tay còn ôm chặt một bình nước nóng.

Tiếng xe dừng lại không đánh thức được nàng. Không biết nàng mơ thấy gì mà khóe miệng cong lên cười nhẹ.

Tiêu Dịch mở mắt ra đã thấy nụ cười ấy, lúm đồng tiền trên má Tiểu cô nương ẩn hiện, một sợi tóc lòa xòa vô tình rơi xuống chóp mũi nàng.

Có lẽ vì quá ngứa, Tiểu cô nương nhăn mày khó chịu, hít thở mạnh hơn muốn thổi bay sợi tóc đó.

Sợi tóc bay lên rồi lại rơi xuống, vẫn nằm yên trên chóp mũi.

Cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần, sợi tóc vẫn cứng đầu nằm yên trên chóp mũi.

Tiêu Dịch khẽ cười, một ngón tay gạt đi sợi tóc, đang định mở miệng thì bỗng có tiếng động bên ngoài xe.

"Hoàng huynh có ở trong xe không, thần đệ đặc biệt đến chúc mừng." Giọng nam vang lên bên ngoài.

Âm lượng không to không nhỏ, đủ để đánh thức người đang ngủ say.

Bùi Nhiễm mơ màng mở mắt, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dịch rồi lại nhìn chiếc áo choàng trên người mình: "Ta ngủ rồi sao?"

"Ừm, xe chưa đi được nửa đường thì nàng đã ngả vào ta mà ngủ rồi. Nhìn này, ống tay áo còn có nước miếng của nàng đây."

Tiêu Dịch làm bộ nghiêm túc xòe ống tay áo ra, Bùi Nhiễm trợn tròn mắt, đột ngột ngồi dậy. Cử động quá nhanh khiến nàng hơi choáng váng.

Nàng nắm lấy tay áo Tiêu Dịch xem xét kỹ lưỡng, không thấy dấu vết nước miếng nào, liền thử đưa tay áo lên mũi ngửi. Chưa kịp đưa sát vào, đầu đã bị búng nhẹ một cái.

"Ngốc." Tiêu Dịch bình thản nhận xét, không chút hối lỗi.

Hắn rút tay áo về, đưa tay ấn lên thái dương Bùi Nhiễm, lực đạo vừa phải: "Dù có thật sự chảy nước miếng thì sao chứ, y phục của phu quân tùy nương tử muốn làm gì thì làm. Đứng lên nhanh như vậy chẳng phải là tự làm khó mình sao?"

Nghe vậy, Bùi Nhiễm mới hiểu mình lại bị lừa.

Nàng có chút giận dỗi nắm lấy tay Tiêu Dịch, tức giận nhìn hắn: "Chàng lại gạt ta. Ta không thèm để ý tới chàng nữa."

Chuyện chảy nước miếng cũng đem ra lừa nàng, chàng không biết như vậy rất mất mặt sao?

Đặc biệt là ở trước mặt chàng...

Tiêu Dịch không nghe thấy những suy nghĩ trong lòng Tiểu cô nương, nhưng hắn thực sự nghe được câu "Không để ý tới chàng nữa".

Hắn nhướng mày, đưa tay chọc vào mặt Bùi Nhiễm.

Tiểu cô nương phồng má, không thấy nụ cười hay lúm đồng tiền đâu, nhưng Tiêu Dịch vẫn chính xác tìm được vị trí lúm đồng tiền, khẽ dùng lực chọc xuống.

"Cười một cái nào."

"Không cười." Bùi Nhiễm cứng đầu đáp, còn định xoay người không để ý tới Tiêu Dịch.

"Ồ, vậy sao? Nếu vậy, xem ra tiểu nương tử của ta cũng không muốn cây trâm phu quân cố ý mua. Nếu thế, giữ cây trâm này làm gì, không bằng hủy đi."

Tiêu Dịch nói, rút từ trong tay áo ra cây trâm hoa quế gỗ, một tay đè lên thân trâm. Chỉ cần hắn dùng chút lực, cây trâm gỗ sẽ gãy đôi.

Bùi Nhiễm không nhịn được tò mò quay lại nhìn, liếc mắt thấy ngay hoa quế trên đầu trâm. Đôi mắt Tiểu cô nương sáng lên, ngón tay giật giật, nhưng vẫn không đưa tay ra.

"Làm sai việc thì phải xin lỗi, đây là mẫu thân dạy ta, điện... chàng cũng nên hiểu đạo lý này."

Bùi Nhiễm nói một cách nghiêm túc, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua cây trâm hoa quế rồi lại dời đi, giả vờ như mình chẳng thích chút nào.

Vẻ mặt giả bộ này khiến Tiêu Dịch lại không nhịn được bật cười. Bùi Nhiễm nghe tiếng cười càng tức giận, nàng dứt khoát xoay người đi, thực sự không nhìn Tiêu Dịch nữa.

Tiêu Dịch biết mình đùa quá, nén cười lại, xoay ngón tay để cây trâm gỗ thẳng lại, rồi đưa tay cài vào mái tóc Bùi Nhiễm.

Hoa quế màu vàng kim cài trên mái tóc đen, dường như mang theo hương thơm dịu nhẹ.