Chương 150: Nữ tử nhà họ Thẩm

Ả ta tay cầm một ly rượu, thấy Bùi Nhiễm quay lại, mỉm cười duyên dáng: "Biểu tẩu, hôm nay hiếm khi gặp được, Tư Oản xin kính biểu tẩu một ly."

Bùi Nhiễm không nói gì, nàng không quen biết cô nương trước mặt.

Tiêu Vũ Yên ghé tai nàng nói nhỏ: "Đây là dưỡng nữ của nhà họ Thẩm, tính theo bối phận thì ả ta là biểu muội của thái tử."

Nữ tử nhà họ Thẩm.

Sắc mặt Bùi Nhiễm trở nên lạnh nhạt, nàng hiếm khi gặp người nhà họ Thẩm, hoặc nói cách khác, người nhà họ Thẩm gần như không bao giờ chủ động xuất hiện trước mặt nàng.

"Bản cung không giỏi uống rượu, Thẩm cô nương xin hãy về đi."

Bùi Nhiễm hiếm khi tự xưng là bản cung, Thẩm Tư Oản gọi nàng là "biểu tẩu", nàng một câu bản cung lập tức kéo giãn khoảng cách.

Tay Thẩm Tư Oản cầm ly rượu có chút không vững, vẻ mặt rất khó coi: "Có phải Tư Oản đã làm gì đắc tội biểu tẩu không? Biểu tẩu cứ nói ra, Tư Oản sẽ sửa ngay."

Thẩm Tư Oản làm vẻ yếu đuối đến cùng cực.

"Bản cung chưa từng gặp Thẩm cô nương, làm sao có chuyện đắc tội? Sao Thẩm cô nương lại đảo lộn đen trắng, muốn ép bản cung uống rượu?" Giọng Bùi Nhiễm không nhanh không chậm, nhưng ý trách mắng rất rõ ràng.

Nàng nói vậy, việc Thẩm Tư Oản mời rượu lại tỏ ra có ý đồ khác.

Thẩm Tư Oản suýt nghiến nát hàm răng, miệng vẫn nói không dám, rồi lui xuống.

Ả ta vừa đi khỏi, Tiêu Vũ Yên liền "phì" một tiếng cười ra.

Lưng Thẩm Tư Oản cứng đờ, cắn chặt môi dưới trở về chỗ ngồi của mình.

"Thật là ngốc, cứ phải chen vào chọc người ta chán ghét. Hoàng tẩu lạnh nhạt như vậy, chắc hẳn cũng đã biết những lời đồn đại kia rồi."

Tay Bùi Nhiễm cầm đũa khựng lại: "Đồn đại? Đồn đại gì?"

"Hoàng tẩu không biết sao?" Tiêu Vũ Yên ngạc nhiên nhìn Bùi Nhiễm, đôi mắt nàng sáng lên, ghé vào tai Bùi Nhiễm kể nhỏ.

Nhìn sắc mặt Bùi Nhiễm biến đổi, Tiêu Vũ Yên kìm nén nụ cười của mình, không quên thêm một câu cuối cùng: "Hoàng tẩu, những gì thần muội nói đều là sự thật. Không ngờ điện hạ lại giấu hoàng tẩu chuyện này, hoàng tẩu nhất định không thể tha thứ cho huynh ấy."

Bùi Nhiễm nhớ lại những lời Tiêu Vũ Yên nói, nhìn món ăn, bỗng thấy mất hết cả khẩu vị.

Chiều muộn, tiệc hoa sắp tàn.

Tiêu Ninh tiễn Bùi Nhiễm ra tận cổng phủ.

Phía sau xe ngựa của phủ Thái tử có thêm một cỗ xe, Tiêu Ninh chỉ vào cỗ xe đó cười nói: "Ta đã cho người đặt chậu hoa vào trong đó, có cái mới gieo hạt, cũng có cái ta đã trồng sẵn. Những cái sắp nở hoa ta đều đã dùng l*иg che lại. Cháu về rồi lần lượt mở ra xem, cũng coi như là một món quà bất ngờ."

"Đa tạ trưởng công chúa." Tiêu Ninh chu đáo như vậy, Bùi Nhiễm cũng rất cảm kích.

"Không có gì, coi như là quà gặp mặt của ta. Hôm nay tiễn cháu đến đây, về sau, chúc cháu và thái tử bình an hạnh phúc."

Tiêu Ninh vẻ mặt dịu dàng, nói những lời chúc phúc cũng không có gì lạ.

Bùi Nhiễm hành lễ từ biệt.

Xe ngựa của phủ Thái tử tiến về phía trước, Tiêu Ninh đứng tại chỗ, nhìn theo xe ngựa rời đi.

Bà khẽ nở một nụ cười, giọng nhẹ đến mức không thể nghe thấy: "Như vậy, ta cũng có thể an tâm rồi."

Xe ngựa của phủ Thái tử cứ thế tiến về phía trước.

Khi Bùi Nhiễm trở về phủ, Tiêu Dịch vẫn chưa về.

Nàng lần lượt mở ra những bông hoa Tiêu Ninh tặng, phát hiện phần lớn là những loài đã thấy trong tiểu viện, còn có một hai cây rất đẹp mắt.

Bùi Nhiễm chọn một chậu chỉ mới gieo hạt đặt dưới bệ cửa sổ nội điện, còn lại đều đặt trong sân.

"Có cần chọn một chậu đặt trong thư phòng của điện hạ không?"

Trước đây Bùi Nhiễm từng nói về việc này, Tiểu Nam đã ghi nhớ trong lòng.

Tay Bùi Nhiễm đang sắp xếp chậu hoa khựng lại, mím môi lắc đầu: "Không cần, đặt hết trong sân đi."

Tiểu Nam trong lòng ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm.

Khi bận rộn xong xuôi mọi việc, trời vẫn còn sớm. Bùi Nhiễm muốn nghỉ ngơi một lát, nhưng trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Trên giường đặt một giỏ thêu, phía trên cùng là một chiếc túi thơm đang làm dở. Bùi Nhiễm nhìn, bỗng thấy khó chịu, dùng sức nhét chiếc túi xuống dưới cùng. Tiểu Nam không dám lên tiếng, ngẩng đầu thấy người ở cửa, vội vàng cúi người lui ra.