Chương 149: Công chúa có ý gì?

"Công chúa đã cố ý tìm đến, ta từ chối lần này, e rằng công chúa sẽ tìm cơ hội lần sau, chi bằng hôm nay nói cho rõ. Công chúa muốn nói gì với ta?" Bùi Nhiễm không tránh né, nhìn thẳng vào Doãn Thuần Dao.

"Thái tử phi thật thông minh. Nhưng hôm nay tôi đến đây không phải để khıêυ khí©h, mà là muốn giải thích và xin lỗi."

"Xin lỗi?"

"Đúng vậy. Đêm qua, huynh trưởng của tôi nói tôi ngưỡng mộ thái tử điện hạ, một lòng muốn gả cho chàng. Những lời này, đều là giả dối."

"Công chúa có ý gì?"

"Đúng nghĩa đen của nó. Tôi không thích thái tử Đại Yên, trong lòng tôi cũng có người tôi ưng ý. Chỉ là phụ vương và huynh trưởng của tôi nhất quyết muốn gả ta cho thái tử Đại Yên. Họ là phụ vương và huynh trưởng của tôi, tôi không thể phản kháng. Giờ thái tử đã công khai từ chối, tôi ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi không phải gả vào Đại Yên, đây là điều trước đây tôi chưa từng nghĩ tới."

Hoặc có thể nói, cô ả chưa từng nghĩ rằng thái tử Đại Yên chỉ muốn cưới một mình thái tử phi.

"Tại sao công chúa lại muốn nói những điều này với ta? Cô không giải thích cũng không sao."

Dù sao việc hòa thân đã không thành, nàng và Doãn Thuần Dao sẽ không còn liên quan gì nữa.

"Đúng vậy, tôi có thể không giải thích. Nhưng ngày đó trong yến tiệc tại hoàng cung, tôi có thể thấy được thái tử yêu cô biết nhường nào. Chuyện của tôi cuối cùng cũng gây phiền phức không đáng có cho hai người. Trong lòng tôi thấy có lỗi nên muốn đến để nói rõ."

Lời nói của Doãn Thuần Dao có lý, Bùi Nhiễm nhìn cô ả, bỗng lắc đầu: "Không chỉ vậy, công chúa còn có lý do khác."

Chỉ riêng việc xin lỗi, tuy hợp lý nhưng chưa đủ thuyết phục.

Doãn Thuần Dao cúi đầu mỉm cười, nhìn Bùi Nhiễm với ánh mắt khen ngợi: "Thái tử phi quả thật thông minh. Tôi hôm nay nói rõ, không chỉ vì lòng áy náy, tôi cũng muốn thái tử phi chuyển lời này đến thái tử. Giờ đã từ chối hôn sự, vậy đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

Doãn Thuần Dao không tin rằng có nam nhân nào không mê mỹ sắc. Cô ả không thể đảm bảo Doãn Duệ Thương sẽ không có ý định khác, nên chỉ có thể ra tay từ phía Bùi Nhiễm.

"Cô không tin lời điện hạ nói ngày hôm đó, cô cho rằng điện hạ có thể đổi ý."

"Lời thề tuy nặng, nhưng đối với bậc quân vương, hủy bỏ lời hứa lại đơn giản biết bao? Chẳng lẽ thái tử phi chưa từng nghi ngờ sao?"

Doãn Thuần Dao không tin vào lời thề của Tiêu Dịch, cô ả tự cho rằng Bùi Nhiễm cũng sẽ không tin tưởng mù quáng.

Bùi Nhiễm nhìn cô ả, mỉm cười lắc đầu, giọng điệu quả quyết: "Chưa từng. Ta tin tưởng phu quân của ta."

Đôi mắt Bùi Nhiễm rất sáng, Doãn Thuần Dao đối diện với ánh mắt như vậy, nhất thời không nói nên lời.

"Ta sẽ chuyển lời của công chúa đến điện hạ, công chúa xin cứ yên tâm." Bùi Nhiễm nói xong, xoay người ngắm những bông hoa bên cạnh, không muốn nói thêm nữa.

Doãn Thuần Dao thở phào nhẹ nhõm, không nói thêm gì nữa, xoay người rời khỏi tiểu viện.

Trong tiểu viện có đủ loại kỳ hoa, Bùi Nhiễm chăm chú ngắm nhìn, thấy thời gian không còn sớm nữa, mới quay trở lại hoa sảnh.

Tiêu Ninh đã sắp xếp chỗ ngồi trong hoa sảnh, Tiêu Vũ Yên cố ý ngồi bên cạnh Bùi Nhiễm.

Những món ăn Tiêu Ninh chuẩn bị đều lấy hoa làm chủ đề, đẹp mắt, thơm ngon và hấp dẫn.

Tiêu Vũ Yên như một cái loa nhỏ, không ngừng giới thiệu với Bùi Nhiễm về nguồn gốc của từng món ăn.

"Những món ăn này đều do cô mẫu tự nghiên cứu ra. Cô mẫu khéo léo và tài hoa như vậy, nếu như phò mã không..."

Lời nói bỗng dưng ngừng lại.

Tiêu Vũ Yên áy náy cúi đầu, nàng ấy lén nhìn Tiêu Ninh, thấy sắc mặt cô mẫu vẫn bình thường, dường như không nghe thấy gì, lại an tâm trở lại.

"Hoàng tẩu hãy nếm thử đi, món này tuy cay nhưng rất ngon."

Tiêu Vũ Yên cố ý chuyển đề tài, Bùi Nhiễm nhận ra nhưng giả vờ không biết.

Tiêu Ninh cúi đầu nhấp một ngụm rượu nhẹ, rượu trong ly lắc lư, dường như không ổn định.

Bùi Nhiễm cúi đầu thưởng thức món ăn, bỗng cảm thấy có một bóng tối rơi xuống trước mặt, nàng ngẩng đầu lên nhìn, thấy một cô gái mặc áo màu hồng đào đang đứng trước mặt mình.