Chương 19: Mỹ nhân mất tích thật sự

-

Ngươi điều tra được chuyện gì rồi?

-

Chiêu Văn tiểu thư quả thật vừa ở đây. Thuộc hạ nghe được hai nữ nhân đó nói chuyện, họ băn khoăn không chắc chắn tiểu thư có phải người của Huyền Băng

Cung không?

-

Vậy có thể họ gặp nàng ở Huyền Băng Cung rồi. Nữ nhân này sao lại trốn ra ngoài làm gì? Người chúng ta đến chưa? Lệnh họ đi tìm nàng nhanh lên, nàng hẳn quanh quẩn ở gần đây thôi.

Cánh cửa khép lại ta ngồi xếp quạt lại mừng thầm. Nàng thoát ra ngoài rồi cũng đỡ cho ta khỏi phải chạy tới tận Khang San gây sự. Mỹ nhân của ta tìm nàng thật vất vả. Chuyện đời đôi lúc cũng thật trớ trêu, nàng được chỉ hôn cho ta, ta căm nàng vô cớ tước đoạt mất cuộc sống độc thân phong lưu của ta. Để rồi vô tình nhìn thấy nàng, chỉ một khoảnh khắc thôi ta biết nàng là nữ nhân mà ta đã đợi chờ từ lâu lắm rồi. Ta hận để cho cái tên đệ đệ của ta nhìn thấy nàng trước. Ngày đó hắn hỉ hửng tuyên bố sẽ cưới nàng làm vương phi, ta giận hắn đến tím mặt nhưng cũng phải làm bộ như không có chuyện chi. Không rõ cái tên đệ đệ của ta có biết rằng ta dốc toàn lực giúp hắn tìm nàng về là để biến nàng thành người của ta không nữa? Dẫu có là đệ đệ yêu quý nhất cũng không được giành thứ ta muốn huống hồ là nữ nhân. Nhưng coi bộ là hắn một nửa cơ hội cũng không có rồi, nàng là thái tử phi của ta mà.

Một giờ sau người không thấy quay về, lật tung khách điếm với khu chợ và khu dân cư gần đó lên cũng không thấy tăm tích của Như Ý. Hai giờ sau Văn Hoa trưởng môn Tương Ám Minh nhận được tin nhờ giúp tìm người. Tương công tử nhìn họa trầm trồ, khuynh thành mỹ nhân hạ cố tới Văn Hoa thành thật khiến nơi này rộn rã cả lên. Ba giờ sau quan binh cũng rục rịch đốt đuốc tìm mỹ nhân đi lạc. Cả đêm hôm đó dân chúng thành Văn Hoa không có được mấy người có thể thoái mái an giấc nồng. Ngựa phi rầm rầm, quan binh đi qua đi lại, giang hồ nhân sĩ xoẹt tới xoẹt lui góp vui, dân chúng trong thành ló đầu ra hóng chuyện, đèn đuốc sáng trưng, người thì đông đúc hơn cả tổ chức lễ hội. Sáng ra người người phờ phạc, người cần tìm kiếm thì một cọng tóc cũng tìm không ra. Đương triều tương lai thái tử phi mất tích một lần nữa, không biết lần này rơi vào tay ai, tổ chức nào?

Vương Bạch Trường ngồi trong phòng bóp bóp trán thật nhức đầu quá thể. Nàng cứ như sao xoẹt lướt qua một cái rồi mất tăm mất tích không thèm để lại một chút dấu vết nào khả quan cả. Nàng xuất hiện với một lão già kỳ quái trong một quán ăn rồi biến mất với lão ta. Một lão già có bộ dáng trắng toát đến dọa người ư? Giang hồ nhân sĩ võ lâm có tầng tầng lớp lớp những kẻ quái dị, có kẻ hành xử nói năng thô lỗ không giống ai, có kẻ ăn mặc khiến người đi đường choáng váng, cũng có kẻ khiến người gặp người ghét… đủ mọi loại người. Nàng sao lại đi với một người không biết là tốt hay xấu, đã xuất hiện cùng một thành với ta rồi cũng không đợi ta lâu hơn một chút, để ta đến đón nàng về. Mỹ nhân của ta rốt cuộc là phải đến lúc nào mới gặp được nàng đây.

-

Chủ nhân!

-

Sao rồi có tìm thấy dấu vết gì mới không?

-

Thuộc hạ bất tài không thể tìm ra được manh mối gì.

Chiêu Văn tiểu thư sau khi ra khỏi thành thì cứ như tan vào không khí vậy.

-

Tiếp tục tìm đi.

-

Vâng lệnh.

Thanh Minh nhanh chóng rút rui trước khi bị đòn oan. Chủ nhân sắp điên tiết lên rồi, giờ này mà lảng vảng gần hắn trừ phi kẻ đó muốn ăn đòn thay cơm. Ngài nôn nóng muốn tìm ra Như Ý cô nương lắm rồi, đã huy động cả binh mã thì không phải là chuyện nhỏ nữa. Điện hạ trước giờ việc công, việc tư phân minh rất rõ ràng, thê tử tương lai của ngài mất tích coi như là chuyện riêng đi. Mặc dù nàng tương lai sẽ là mẫu nghi thiên hạ nhưng đó là chuyện sau này, bây giờ nàng vẫn chỉ là nữ nhân chưa có cả danh phận thái tử phi chính thức, huy động binh mã của triều đình chạy tới chạy lui cả đêm tìm nàng xem ra hơi bị phô trương. Tuy nhiên tốt nhất là không nên trình bày ý kiến gì ở đây vào lúc này, cái đầu của chàng vẫn còn lưu luyến với cái cổ chưa muốn lìa xa đâu.

-

Nhưng vị tiểu thư này phiền phức rắc rối thật đấy, sau này sẽ còn xảy ra chuyện chi nữa đây? Thôi kệ không đến phiên ta quản.

Một tháng sau, võ lâm dậy sóng nổi lên cuộc đua truy tìm tung tích của một nữ nhân xinh đẹp tên gọi Như Ý. Triều đình Đại Nam Quốc treo thưởng 1 vạn lượng vàng cho người tìm được nàng, dĩ nhiên nàng phải an toàn không sứt mẻ không bị tổn thương một cọng tóc. Bạch Hoàng Các, tổ chức sát thủ mới nổi còn treo giải thưởng “kẻng” hơn ăn đứt gấp đôi triều đình, 2 vạn lượng vàng cho thông tin liên quan tung tích của nàng. Người người điên đảo đua nhau tìm kiếm, danh tiếng của cô gái đó bỗng chốc nổi lên như cồn. Đi đến đâu người ta cũng nghe được bàn tán về cô gái tên Như Ý, nàng được xem như thần tài từ trên trời rơi xuống. Cũng đúng vì chỉ cần là ai đó may mắn biết tin về nàng thì coi như một bước biến thành phú ông hay phú bà. Nhưng sự đời làm gì có chuyện “dễ ăn” như thế, cả tháng trời treo giải thưởng rồi để đó chẳng ai “sơ múi” được đồng nào. Cô gái này cứ như là không tồn tại vậy, muốn tìm cũng không phải dễ dàng gì.

Đỉnh điểm phát sốt khi tổ chức Huyền Băng Cung, một tổ chức được mệnh danh “ở đâu có khói ở đó có người của Huyền Băng Cung” cũng bó tay không tra ra nổi người, phải tìm đến sự trợ giúp của võ lâm. Giải thưởng công bố làm người ta phát điên phát cuồng lên được. 10 vạn lượng vàng cho ai tìm được nàng an toàn không thương tích hoặc giả chỉ cần là tin tức về tung tích của nàng thôi cũng hốt được 5 vạn lượng vàng. Người ta kháo nhau một nữ nhân có thể thu hút được sự chú ý của cả triều đình với lại người của giang hồ không thể là nữ nhân bình thường được. Nhưng là cái sự tình chi khiến nàng lại “đắt giá” như vậy quả là mù mờ không hiểu nổi.

Kết quả là truyền thuyết về nàng xuất hiện hằng hà sa số, không cái nào giống cái nào nhưng đại đa số đều nhảm nhí không chịu được. Giả thuyết được ủng hộ đông đảo nhất là cậu chuyện tình tay bốn hào hùng như sau. Chuyện rằng thái tử Vương Bạch Trường mắc bệnh nặng, hoàng thượng tứ hôn để xung hỷ giúp thái tử mau chóng khỏe lại. Tiểu thư Như Ý của đại tướng quân phủ nghe tin thì trốn luôn vì nàng đã yêu người khác. Vị cô nương này yêu vị các chủ của Bạch Hoàng Các nên sau khi trốn ra ngoài thì chạy tới chỗ tình lang ngay. Vị các chủ của Bạch Hoàng Các có huyết hải thâm thù với cung chủ của Huyền Băng Cung nên vị cô nương này chưa kịp chạy đến nơi đã bị người của Huyền Băng Cung tóm được. Nàng vì là mỹ nhân khuynh thành nên vị cung chủ này vừa gặp đã yêu quyết chiếm nàng cho bằng được. Vị các chủ tức giận thù cũ cộng nợ mới quyết tử giành lại người đẹp nhưng võ công hơi kém nên bị thua. Vị cô nương này yêu thương tình lang nên năn nỉ cung chủ này tha cho vị các chủ kia. Nàng đồng ý sẽ thành thân với cung chủ nếu hắn chấp nhận. Vị cung chủ này vì mê gái đẹp muốn vừa lòng nàng nên “thù cha thù chú” gì gì từ thuở nảo nào nao cũng bỏ qua tuốt luốt. Hai người tới Văn Hoa thành để thành thân, ai dè thái tử điện hạ bị “cắm sừng” bởi thê tử tương lai, tức quá đang bệnh không cần uống thuốc cũng khỏi đã nhanh chóng đuổi theo giành lại người. Vị cô nương này thấy bây giờ mình làm thế nào cũng không tiện, nữ nhi yếu đuối đẹp đấy nhưng có mỗi một thân mà có đến ba chàng trai nhào vào đòi cưới, tức quá trốn biệt đi tu luôn. Sau đó thì xảy ra chuyện treo thưởng tìm kiếm nàng.

Chuyện tình kể ra nghe cũng lâm li bi đát lắm nhưng khiếm khuyết đầy rẫy. Thứ nhất, chả biết ở đâu ra cái tin thái tử ốm liệt giường sắp lên đường “thăm hỏi ông bà” thì được tứ hôn. Thứ nhì, chẳng biết các chủ của Bạch Hoàng Các là ai mà cũng giả thiết cho Như Ý yêu hắn ta. Thứ ba, hắn là ai mà cũng không biết sao đoán được hắn võ công không bằng cung chủ Huyền Băng Cung. Lý do này có thể miễn cưỡng biện giải là cung chủ Huyền Băng Cung là đương nhiệm minh chủ võ lâm, hắn là minh chủ nên cứ mặc định hắn đánh ai cũng thắng. Thứ tư, sao biết được vị các chủ này và cung chủ kia có thù với nhau. Có lẽ thấy cả hai hoạt động trong lĩnh vực sát thủ nên liên kết tưởng tượng rồi ra kết luận như vậy. Thứ năm, vị cô nương kia mà đi tu thì nhân sĩ võ lâm đã tìm ra nàng từ cái đời thuở nào rồi. Vấn đề là nàng ở cái xó xỉnh nào trong không trung nên tìm mãi không thấy.

Chuyện tưởng tượng nên mức độ tin cậy không cao lắm nhưng còn hơn là không có gì bàn tán. Khi giải thưởng vẫn còn đó thì chuyện về Như Ý vẫn còn hấp dẫn và thu hút lắm. Mặc dù là đυ.ng chạm toàn nhân vật lớn không à, nhưng tiền thưởng lớn quá mà, có sợ phạm thượng thì vẫn hào hứng tham gia nghe ngóng. Ai biết được mình lại hên chộp được tin có giá trị.

-

Chúng ta đi đến đâu cũng nghe đến chuyện của vị cô nương tên Như Ý đó nhỉ? Khi nãy vừa bước vào cửa đã nghe tên nàng xướng lên rồi.

-

Vâng, ngài thấy nàng ấy chưa? Có bức họa vẽ nàng này, nhan sắc thật sự hơn người đó.

Kinh thành Tọa đô tại Toàn Phát tửu lâu, trong một căn phòng cao cấp trên lầu 2 có hai vị công tử đang uống rượu thưởng phong cảnh. Lục y công tử nhận bức họa từ tay hắc y công tử nhìn chăm chú. Chàng mỉm cười khen ngợi.

-

Quả nhiên là mỹ nữ. Mỹ nhân Kim Quốc ta gặp qua nhiều nhưng chưa thấy được một người đẹp gần bằng nàng.

-

Nghe đồn trước khi mất tích được mệnh danh kinh thành đệ nhất mỹ nhân.

-

Chẳng lẽ bây giờ đã bị mất danh hiệu rồi sao?

-

Không hề, nàng bây giờ được tôn xưng thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.

Liên Lãm Giang nhếch môi mỉm cười vo nát bức họa trong tay. Mỹ nhân thì đã sao, nữ nhân vẫn chỉ là một nữ nhân thôi. Chàng không ưa gần nữ sắc, khắp thiên hạ chàng chưa gặp nữ nhân nào khiến chàng rung động. Thân là thái tử của Kim Quốc lần này đích thân đi sứ sang Đại Nam Quốc giao hảo củng cố tình láng giềng, chàng không rảnh mà để ý mấy chuyện nhỏ nhặt vớ vẩn này.

-

Chủ nhân, chúng ta đến Tọa Đô được hơn tuần rồi nhưng chưa gặp mặt thái tử của Đại Nam Quốc lần nào cả.

-

Hắn là một tên cáo con rất nguy hiểm. Hai năm trước hắn qua thăm Kim Quốc ta đã tiếp xúc một lần rồi. Một tên rất có tâm cơ, ăn nói sắc sảo và khá đa nghi đấy.

-

Có hay không là một kẻ ham mê nữ sắc? Kim Quốc chúng ta muốn gả công chúa cho hắn để hòa thân liệu có tác dụng gì chăng?

Hắc Lạc Mâu nhìn chủ nhân nở nụ cười lạnh nhưng không nói gì thì lặng lẽ nâng cốc rượu lên nhấm nháp chờ đợi. Kim Quốc và Đại Nam Quốc thực lực cũng “một chín một mười” còn là láng giềng chung đường biên giới. Hai nước ngoài mặt giao hảo thân thiết như huynh đệ đồng chí “tối lửa tắt đèn có nhau” nhưng sự thật thì cả hai luôn nhăm nhe bờ cõi của nhau. Kim Quốc lần này phía sau bắt tay với Ngọc Quốc chuẩn bị hành động mờ ám gì đó nhưng mặt khác lại cho sứ giả sang Đại Nam Quốc muốn đề nghị kết hôn hòa thân. Rốt cuộc là các đấng đế vương đang tính toán âm thầm điều gì?