Ông quay sang Vũ Anh, cung kính mà chắp tay: “Vũ Anh cô nương tuổi nhỏ tài cao, tâm lại hướng thiện, mong cô nương ra tay tương trợ, cứu con trai Lâm mỗ một mạng. Lâm mỗ nguyện đổi nửa gia sản Lâm gia, thậm chí đổi cái mạng già này cũng không thành vấn đề.”
Sắc mặt Lâm Hoài Thư thoáng thay đổi.
Ngược lại Vũ Anh vẫn điềm tĩnh, chắp tay nói: “Lâm lão gia có tình có nghĩa. Nhưng chuyện này quả thực không nằm trong khả năng của ta. Có điều, theo kinh nghiệm của ta, nếu tam công tử lấy vợ không bái đường, thì sẽ không có vấn đề gì.”
Trên dưới Lâm phủ xì xào. Cũng có lý.
Vũ Anh lại nói: “Nhưng cũng chỉ giải quyết được trước mắt, không chắc chắn lâu dài. Chủ yếu là, muốn mở thắt chuông phải bắt đầu từ người buộc chuông. Nếu Lâm phu nhân mãi không hối cải, thì tương lai sau này không có gì là chắc chắn. Hoặc là, Lâm gia đời sau đều không được bái đường.”
Lâm phu nhân như phát điên, lại quỳ xuống ôm gối Lâm lão gia khóc.
“Lão gia, ta sai rồi. Ta nhất thời hồ đồ. Ta không biết cô ta lại là yêu ma quỷ cái, hại con chúng ta.”
Lâm lão gia nhìn người bên gối mình gần bốn mươi năm, không cách nào chấp nhận. Người hiền thục đoan chính bên cạnh mình bốn mươi năm lại là kẻ độc ác như vậy. Hơn nữa, gϊếŧ người xong nàng còn giữ lại “tín vật” bên mình, lúc Lâm lão sờ ngọc bội cũng không cảm thấy chút bụi bẩn nào, khiến người ta không khỏi thấy man rợ. Bây giờ chuyện đã vỡ lẽ, nàng ta lại không biết hối cải.
Lâm lão gia tức giận đạp Lâm phu nhân ra: “Bà còn mặt mũi nói như thế ư? Bà gϊếŧ cả nhà người ta, còn không biết hối cải.”
Lâm phu nhân khóc chỉ tay lên trời: “Ả chỉ là một kỹ nữ, gϊếŧ thì làm sao. Đến một người, ta gϊếŧ một người. Loại thấp hèn còn không yên phận, quyến rũ đàn ông nhà người khác. Chết là đáng đời.”
Lâm lão gia đau đớn nhìn vợ: “Vậy nàng ta đã bỏ trốn, đã có cuộc sống mới, sao bà lại nhẫn tâm… Thật sự là vì ghen ghét nàng ta có mang ư? Cả nhà Hoài Hải đều mất mạng dưới tay bà, bà không thấy cắn dứt lương tâm ư?”
Lâm phu nhân trợn mắt, cay nghiệt nói: “Phải! Ta không cam tâm. Con ta vừa mất, ả lại dám thành hôn. Ha ha, vậy ta tặng lễ lớn cho ả, ha ha ha… ”
Lâm phu nhân đã triệt để phát điên, nói liên tục: “Không phải lỗi của ta, là ả đáng chết, ả đáng chết, ha ha ha… Bọn chúng đều đáng chết, ha ha ha…”
Lâm Kiến Vụ nhìn Mạn Khanh Khê vợ lão, dốc chút hơi thở tuổi xế chiều , hỏi: “Con chúng ta vì sao mà chết?”
Mạn Khanh Khê sững lại, Lâm Kiến Vụ lại dồn dập: “Bà nói đi!”
Thấy không còn gì để giấu, Mạn Khanh Khê liền cười: “Là ta tự lăn ra xe ngựa để hắn tông trúng. Là do ông suốt ngày thương nhớ con tiện nhân kia, lui tới thanh lâu, không quan tâm đến ta. Ai bảo ông không quan tâm đến ta, ta là bị ông ép! Bị ông ép!”’
Trên dưới Lâm gia đứng hình, rợn tóc gáy. Lâm Hoài Thư chạy như bay ra ngoài, không ngoảnh lại. Không ai cản hắn lại, chỉ nhìn đồng cảm xót xa.
Lâm Kiến Vụ bây giờ cũng quỳ xuống. Đứa con đầu lòng của hắn, đứa con hắn hết mực mong chờ, khiến hắn hết mực đau khổ khi mất đi, lại do chính mẫu thân nó hại chết. Từ khi mất con hắn luôn cắn dứt trong lòng, không còn ra ngoài chơi bời, hết mực chăm sóc Mạn Khanh Khê, làm một lang quân người người mơ ước. Vậy mà… Vậy mà lại là như thế!
Lâm Kiến Vụ cũng muốn phát điên, hắn ngẩng lên trời mà gào thét.
Lâm gia hôm ấy ai cũng vừa lo vừa sợ, vừa thương vừa hận. Chỉ có Vũ Anh mặt không đổi sắc từ khi đến đến khi nàng đi. Lúc đi, nàng chỉ xin miếng ngọc bội làm thù lao, Lâm gia cũng không từ chối.
Sau đó, chuyện của Lâm gia ai ai cũng biết, Lại bộ Lâm Kiến Vụ từ chức về quê. Trước khi đi, hắn còn mời người đến trừ tà, sau đó sai người đánh chết tên quản gia, rồi gửi xác về quê nhà. Còn gia đình của phu xe năm đó vì đâm phải Mạn Khanh Khê mà bị Lâm Kiến Vụ dâng tấu xin xử tử, cũng nhận được số bạc lớn, nghe nói cỡ một nửa gia sản Lâm gia. Một nửa còn lại, Lâm Kiến Vụ thuê người dựng lại bia mộ cho Tuệ Vân, Hoài Hải và gia đình hắn ở thôn An, phần còn lại đều dùng để cứu tế, Lâm Kiến Vụ chỉ giữ lại một phần để về quê làm lại từ đầu. Lại nghe nói Lâm phu nhân Mạn Khanh Khê từ sau ngày đó lúc nào cũng điên điên dở dở, nói nhăng nói cuội. Tam thiếu gia nhà họ thì nhiều ngày vẫn chưa trở về, Lâm Kiến Vụ không đợi được nữa, đành dẫn vợ về quê trước, chỉ để lại một phong thư trên bàn.
Người ta còn nói rằng hồi trẻ Lâm Kiến Vụ từng được Mạn Khanh Khê cứu mạng, nên nhất kiến chung tình, muốn cưới nàng làm vợ. Mạn Khanh Khê là một cô nhi, thân cô thế cô, không hề chê một thiếu niên chưa có gì trong tay. Hơn nữa, Lâm Kiến Vụ cũng đối xử với nàng rất tốt. Có điều, sau khi Lâm Kiến Vụ thăng quan tiến chức, chẳng những bỏ bê phu nhân, lại còn hay ra ngoài qua lại với nữ nhân khác. Người ta nói rằng Mạn Khanh khê vì sầu uất mà sinh bệnh, mới làm ra chuyện đại nghịch bất đạo kia. Âu cũng là một kẻ số khổ.
Đã quá nửa tháng trôi qua nhưng người ta vẫn xôn xao chuyện của Lâm gia như mới ngày hôm qua. Còn có nhiều người đồn đoán thân phận của Vũ Anh, nói nàng là đạo sĩ, cũng có người nói nàng thật sự chỉ là một cô thôn nữ, nhưng cũng có người nói nàng là Tuệ Vân chuyển thế, đến trả thù Lâm gia.
Vũ Anh ngồi trên xe ngựa, vờ như không nghe thấy gì. Dù sao nàng còn từng nghe nhiều thứ khó nghe hơn như vậy nhiều.
Liễu Tranh đối diện nhìn nàng mỉm cười.
“Thái tử phi có muốn ta rạch miệng bọn chúng ra không?”
Vũ Anh để lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Đa tạ ý tốt của điện hạ, ta không cần.”
Thái tủ lại cười: “Nếu nàng muốn, ta thực sự có thể…”
Vũ Anh không để hắn nói hết: “Đa đạ điện hạ, ta thực sự không cần.”
Thái tử cười còn tươi hơn. Thái tử phi của hắn thật sự không biết sợ là gì. Hắn thích.
Võ ngựa đi càng lúc càng xa, hai người cuối cùng rời chốn nhiều gièm pha mà tiến vào hoàng cung.