Giới thiệu truyện: Thẩm Ninh sinh ra đã băng cơ ngọc cốt [1], lan tâm huệ chất [2], thế nhưng đã sớm bị trói lên thuyền giặc của Thái tử nước địch Tống Yến. [1] Ý tả làn da và dáng dấp trắng nuột mịn màng của người đẹp. [2] Ẩn dụ cho sự thuần khiết của trái tim người phụ nữ và sự thanh lịch như hoa lan. Chỉ là sau đó… Phong thái của Thái tử và Thái tử phi đã trở thành… “Cô [3] trọng bệnh quấn thân, nhanh chóng mời Thái tử phi hồi cung hầu hạ.” [3] Cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến. Thẩm Ninh trở về Đông cung, nhìn thấy Tống Yến sắc mặt nhợt nhạt, nằm bệnh trên giường, tức giận đảo mắt một cái. Sau đó, nghe Thái tử nào đó giọng điệu châm chọc nói: “Thái tử phi thật sự muốn đoạn tuyệt với Cô?” “Phải rồi, Cô không bằng tăng nhân trong núi trong sạch cao thượng, không bằng tiểu quan trong nhạc phường phong lưu xu nịnh, không bằng đám người ngốc nghếch trong viện chân thành ngây thơ.” “Cô... Cuối cùng cũng là mơ ước viển vông...” Thẩm Ninh không muốn tranh cãi với hắn: “Điện hạ nói gì, thì là cái đó.” Tống Yến mím môi: “Thật sao?” Thẩm Ninh vừa trả lời qua loa ‘Ừ’ một tiếng, thân mình đột nhiên bị nhấc lên không trung. “Tống Yến, thả ta xuống.” Tống Yến vui mừng khôn xiết, ngọc ấm trong tay, ai lại đi thả ra chứ.