Chương 2

Eo thon, đường nét “tiên cá” hoàn hảo… nhưng thấp thoáng thì thấy: “Phụt, ha ha ha.. Tiểu nhân cảm động thật ấy, ô… ô… tiểu nhân nghĩ..

Mũi con Peppa kia hướng về phía rốn. Thật điên rồi!!

“Phụt ha ha ha ….”

Tôi không thể chịu được nữa rồi. Tôi cười ngặt nghẽo đến nỗi chảy cả nước mắt,

Cô nãi nãi của tôi ơi, Kiều Kiều đã chết kia của tôi ơi, tớ mà thấy cậu nhất định tớ sẽ gϊếŧ cậu.

Cuối cùng Uất Trì Lan mặt lạnh bỏ đi luôn. Tôi còn bảo toàn được cái mạng này là nhờ Lâm công công bên cạnh cầu tình xin tha.

Lâm công công: “Ngươi nói người đi! Đây chính là một cơ hội hiếm có để ngươi hầu hạ qUất nhân, cuối cùng là người cười cái gì?”

"Tiểu nhân mạng bệnh dữ trong người." Thế tục gọi là ‘điểm cười thấp’ .

Lâm công công hận rèn sắt không thành thép, tức muốn nổ mắt với tôi, liền sai người đến lôi tôi ra ngoài.

Tôi vội hỏi: “Xin hỏi công công, trong cung này có vị nào có khả năng vẽ lên cơ thể người hay không?”

“Làm sao người biết ta chức nghiệp là công công?”

Tôi nhìn chằm chằm vào lan hoa chỉ đang ve vẩy trước mặt, lặng lẽ dời tầm mắt đi chỗ khác: “Tai của tiểu nhân nhạy cảm, cho nên có thể nghe ra được.”

Lâm công công: “Ta thiết nghĩ cũng không che giấu được ngươi. Trong cung xác thực là có một vị đại kỳ sĩ xuất hiện, có thể vẽ lên thân thể người. Nghe nói những hình nàng vẽ ra đều là linh thú, khi gặp nước cũng không trôi đi, đảm bảo phú qUất bình an.”

Làm tốt lắm Kiều Kiều của tớ. Cậu tốt nhất là phát tài rồi đi.

Tôi đưa cho Lâm công công một ít tiền: “Công công, phiền ngài tiến cử ta với vị đại kỳ sĩ đó.”

Lâm công công: “Không phải là ta không muốn giúp ngươi. Chỉ là vị kia nói muốn gặp nàng nhất định phải đối ra được ám hiệu nàng đưa ra.”

“Ám hiệu là gì?”

“Tác ngã cú nghiệp, vấn quân phát đại kỷ đa sầu.” (Tạm dịch: Đến cuối cùng, ta hỏi ngươi có bao nhiêu sầu lắng.”

Mặt tôi không biến sắc: “Do như thái giam cuống thanh lâu.” (Tạm dịch: Giống như thái giám đi dạo thanh lâu.)

Lâm công công : "......"

Mật mã thì đối đáp được rồi đó, nhưng đến cuối cùng chúng tôi cũng không gặp được nhau.

Kiều Kiều để lại cho tôi một bức thư, nói rằng nàng cùng Nhan Thân Vương Nam tuần, hai tháng sau mới trở lại, dặn tôi bất luận dùng cách gì, cũng phải nghĩ được biện pháp ở lại trong cung đợi nàng.

Cái này là nói thế nào nhỉ, buồn ngủ gặp chiếu manh??

Uất Trì Lan lại bị trật hông khi cưỡi ngựa, nên Lâm công công lại lần nữa gọi tôi đến.

Vẫn là gian tắm đó, Uất Trì Lan vẫn nằm trên chiếc giường quý phi với tấm lưng trần đó.

Lần này, tôi đã chuẩn bị tâm lý cẩn thận, hoàn toàn có thể bỏ qua con Peppa Pig kia mà đấm bóp cho hắn.

Ngay khi sắp kết thúc, thì có bốn người xông vào hô to: “Hoàng huynh.”