Chương 75

Editor: Mứt Chanh

Lục Diễn quay đầu nhìn Ngụy Nghị với vẻ mặt lạnh nhạt.

Ngụy Nghị biết tự mình nói sai, người run lên, cúi đầu không nói.

Lúc này hắn mới quay đầu đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần: "Nàng có gặp rắc rồi gì không?"

Hai người còn đang cãi nhau khó chịu, Thẩm Tân Di vốn tưởng rằng hắn cũng sẽ chất vấn giống Ngụy Nghị, không nghĩ tới hắn lại hỏi cái này trước tiên nên không khỏi sửng sốt một chút, nhanh chóng lắc đầu: "Ta không sao nhưng Thái Sử Công đã chịu khổ không ít da thịt."

Lục Diễn cúi đầu nhìn Thái Sử Tiệp rồi nhíu mày: "Vết thương của Thái Sử Công có nghiêm trọng hay không?"

Thái y ngắt lời: "Hồi điện hạ, ông ấy bị thương ngoài da cũng không tính là nặng, đắp thuốc rồi lại nghỉ ngơi một lát là có thể tỉnh lại."

Lục Diễn gật đầu, lại cho lui những người không liên quan trong phòng rồi nhíu mày hỏi Thẩm Tân Di: "Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Tân Di bắt đầu nói về Thẩm Quý Phi mời nàng đi cung Quỳnh Hoa, lúc nói đến hạ Chân Ngôn cổ cho bà thì nàng do dự một chút, nhẹ nhàng bâng quơ nói qua, lại nói đến nàng tự mình mang binh đi cứu viện Thái Sử Tiệp.

Sắc mặt của Lục Diễn vẫn luôn rất bình tĩnh, nghe thấy rõ lúc nàng chủ trương đi cứu viện mới thay đổi sắc mặt, động tác hơi thô lỗ mà kéo nàng đến cạnh mình rồi nhìn nàng từ trên xuống dưới mấy lần rồi nhìn kỹ cằm nàng với giọng điệu dồn dập: "Sao nàng ngốc như vậy? Nhiều thủ hạ như vậy làm ăn cái gì không biết, nàng không phái bọn họ đi, thế nào cũng phải tự mình đi làm gì? Chính là muốn mượn cái này đưa ta một cái nhân tình ư, ta nói cho nàng biết đừng hy vọng ta có thể cảm kích nàng, ai bảo nàng phải đấu tranh anh dũng! "

Thẩm Tân Di nghe được lời này thì tức giận đến mức nhếch mũi lên: "Được được được, ta không nên đi cứu người, các người chết hết mới tốt! Chờ huynh chết đi ta đây tiếp thu toàn bộ tài sản của phủ Thái Tử, lại xài tiền của huynh tìm tới mười tám tên môi hồng răng trắng thay phiên sủng hạnh!"

Lục Diễn: "..."

Nàng hận không thể cho hắn mấy đá, căm giận xoay người muốn đi thì bỗng nhiên bị Lục Diễn ôm lấy từ phía sau.

Hắn hơi không được tự nhiên nhưng cấp bách nói: "Ta không phải ý tứ này, nàng cứu Thái Sử Công, ta khá là cảm kích, nhưng..." Trong giọng hắn hiếm khi mang theo mấy phần yếu ớt: "Lão Bát cũng không phải là người nhân từ nương tay, nàng lại trắng trợn qua đó như vậy, nếu hắn ta làm tổn thương nàng, ta nên như thế nào..." Hắn nói tới đây thì dừng lại.

Sắc mặt của Thẩm Tân Di thay đổi, quay đầu hỏi hắn: "Nếu hắn gϊếŧ ta, huynh sẽ thế nào?" Nàng cực yêu cái sắc mặt vừa không được tự nhiên vừa cảm thấy thẹn này của hắn: "Huynh la lối khóc lóc lăn lộn hay là tìm một cây cổ thụ treo cổ theo ta hả?"

Lục Diễn thẹn quá thành giận, cúi đầu lấp kín miệng nàng.

Dù Thẩm Tân Di tức không nhẹ vì lời hắn vừa nói nhưng cũng biết cái tính tình kỳ quặc này của hắn nên để mặc hắn hôn một lát, mới duỗi tay đẩy hắn ra: "Được rồi, đợi chút Thái Sử Công tỉnh lại sẽ nhìn thấy."

Giọng Thái Sử Tiệp mang theo ý cười: "Lão tỉnh lâu rồi, chỉ là không thể ngắt lời điện hạ."

Vẻ xấu hổ buồn bực trên mặt Lục Diễn càng sâu hơn, nhíu mày quay người đi.

Thẩm Tân Di thưởng thức một lát mới nắm lấy bờ vai của hắn chuyển hắn qua: "Ta và huynh đại khái đã nói một lần, huynh còn cái gì muốn hỏi không?"

Lục Diễn nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm: "Bọn họ làm sao xác định Thái Sử Công lại ở núi Diệu Nghĩa, còn vừa tìm đã tìm ra?"

Thẩm Tân Di không biết trình độ tiếp thu chuyện lạ của hắn đến mức nào nên châm chước một chút từ ngữ, mới mở miệng nói một lần chuyện Ngư Vọng Nguyệt có thể biết trước cảnh trong mơ.

Lục Diễn nhíu chặt mày, Thái Sử Tiệp ngược lại thiếu kiên nhẫn, kinh ngạc nói: "Này tuyệt đối không có khả năng, trên đời nào có chuyện kỳ lạ như này?"

Thẩm Tân Di là một người đã quét vô số tiểu thuyết xuyên không trọng sinh, ngược lại lơ đễnh với chuyện này: "Thái Sử Công thật sự đừng không tin, nếu không phải như thế, bọn họ làm sao đoán trước chuẩn như vậy?"

Thái Sử Tiệp ngoài miệng phản bác nhưng trong lòng thật ra đã sớm tin cái chuyện kỳ lạ này, tài trí của ông dù có giỏi đến đâu thì gặp phải chuyện siêu nhiên thế này cũng không kiểm soát được, đành phải giương mắt nhìn Lục Diễn: "Thái Tử, này..."

Thẩm Tân Di nhìn hắn nhíu mày khổ tâm suy nghĩ, trong lòng không khỏi khẽ hừ một tiếng.

Không cần biết Ngư Vọng Nguyệt có được năng lực thần kỳ như thế nào, chỉ cần nàng lạnh nhạt, mối họa tự nhiên sẽ bị trừ khử không dấu vết. Nhưng Ngư Vọng Nguyệt đã là em họ của Lục Diễn lại là ân nhân cứu mạng hắn năm đó, hắn nỡ lòng gϊếŧ mới là lạ đó.

Thái Sử Tiệp thấy Lục Diễn trầm tư không nói thì chủ động nói: "Bản lĩnh của Ngư Vọng Nguyệt thực sự kỳ dị nhưng nàng ta và người là anh em họ, lại luôn luôn thân cận với Tề hoàng hậu, nếu có thể cho chúng ta sử dụng..."

Thẩm Tân Di vừa muốn mở miệng thì Lục Diễn đã lắc đầu: "Lão nhìn hôm nay nàng ta thiết kế lão với Thái Tử Phi thì nên biết là kẻ không dễ đối phó, hà tất còn muốn tự chọc phiền toái cho mình?"

Sắc mặt của Thẩm Tân Di tốt hơn một chút, hắn hạ tầm mắt ngẫm nghĩ: "Ta sẽ xử trí việc này. "

Nếu hắn đã nói như vậy, Thái Sử Tiệp không hề nói thêm gì nữa, Lục Diễn dặn dò ông tĩnh dưỡng cho tốt còn bản thân và Thẩm Tân Di thì đi ra ngoài.

Hắn mới đi ra ngoài vài bước, chợt nhớ tới một chuyện mà quay đầu hỏi nàng: "Nàng đã khỏe rồi?"

Thẩm Tân Di sửng sốt, mới sờ đầu: "Ui cha, thϊếp thật sự khỏe rồi." Mới vừa rồi quá nhiều chuyện, nàng cũng chưa phản ứng lại.

Lục Diễn thật sự bất lực với lão đại Ngạo Thiên, nhìn Tố Tố trở về thì khóe môi nhếch lên, trong đầu đã chất đầy phế liệu màu vàng.

Hắn vẫn còn nghiêm trang ở bên ngoài, chờ vào tẩm điện, hắn trở tay cài chốt cánh cửa son rồi vươn tay nhéo mặt nàng: "Lần tới còn dám tự tiện hành động nữa hay không?"

Gương mặt của Thẩm Tân Di dường như bị hắn nhéo thành cục bột, học dáng vẻ của hắn hừ lạnh một tiếng, mồm miệng nói năng không rõ: "Thϊếp... Tự tiện hay không tự tiện lại có liên quan gì tới chàng? Không phải chàng không tin thϊếp sao? Nếu thϊếp xảy ra chuyện chẳng lẽ chàng không nên vui mừng sao?"

Lục Diễn bị trào phúng thì cổ tay chợt ngừng lại, dứt khoát trực tiếp đè nàng lên trên ván cửa, cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống, sau một lúc lâu mới trầm giọng nói: "Ta... Lần trước nửa đường bỏ nàng mà đi là bởi vì phía nam xảy ra rủi ro, Trần Viễn đã chết, có người tra được là Thẩm Tu Viễn làm."

Sắc mặt của Thẩm Tân Di hơi cứng lại.

Lục Diễn khẽ hôn lên má nàng rồi khẽ nói bên tai nàng: "Ta cũng không phải là không tin nàng, chỉ là không tin nhà họ Thẩm."

Sắc mặt của Thẩm Tân Di càng không được tự nhiên, né tránh tầm mắt hắn.

Lục Diễn tựa như cũng không muốn ở thời điểm này tiếp tục bức bách nàng, từ lúc nàng tránh qua thì nâng mặt nàng lên hôn môi lưu luyến.

Thẩm Tân Di lại nhíu mày, nàng biết rằng luôn luôn né tránh vấn đề không phải là giải pháp nhưng ngay cả khi nàng không tránh né nó thì nàng cũng không thể hóa giải vấn đề này.

Lục Diễn đột nhiên cúi người hôn nhẹ lên đôi lông mày đang cau lại của nàng.

......

Ngư Vọng Nguyệt vì để tránh bị nghi ngờ, lúc săn bắn vẫn luôn giúp Tề hoàng hậu sao chép kinh Phật, bởi vậy ngày hôm sau nàng ta mới nghe được tin tức Thái Sử Tiệp gặp dữ hóa lành, được Thái Tử Phi cứu. Trong lòng nàng ta chùng xuống, đã quên đúng mực của ngày xưa mà trực tiếp tìm Lục Trạch chất vấn vì sao không thành?

Vốn Lục Trạch còn muốn an ủi nàng ta vài câu, bị nàng ta chất vấn vô cớ sinh ra một ngọn lửa giận: "Thái Tử Phi không biết từ đâu biết việc này, trực tiếp mang theo nhân thủ chạy tới, chẳng lẽ ta có thể làm trò trước mặt muội ấy gϊếŧ người sao? Lần này bỏ lỡ cơ hội cũng đã bỏ lỡ, không phải nàng còn có năng lực tiên đoán sao? Sau này tìm cơ hội nữa là được, sốt ruột cái gì?"

Ngư Vọng Nguyệt có thể nào không vội? Nàng ta muốn ly gián Thẩm Tân Di và Lục Diễn, không nghĩ tới ngược lại thành chất xúc tác tình cảm của hai người, sau khi Thẩm Tân Di cứu Thái Sử Tiệp, Lục Diễn chỉ có càng cảm kích trìu mến nàng hơn!

Lục Trạch thấy dáng vẻ tức giận của nàng ta thì thờ ơ lườm nàng ta một cái: "Nói đến cũng kỳ, Thái Tử Phi rốt cuộc là làm sao biết việc này? Có thể là ai đó đã gửi một bức thư đặc biệt ra ngoài?"

Trong lòng Ngư Vọng Nguyệt hoảng hốt, vội ngăn chặn lửa giận, đổi thành dịu dàng dễ bảo như ngày xưa, nàng ta mềm mại hành lễ: "Thϊếp nghĩ đến vô duyên vô cớ lỡ mất như vậy, thật sự thay điện hạ lo lắng nên mới vừa rồi mới cấp bách chút, mong rằng điện hạ thứ lỗi."

Lục Trạch thấy nàng ta chịu thua cũng hòa hoãn rồi giơ tay nắm lấy tay nàng ta, dịu giọng nói: "Ta tự biết tâm ý của nàng, lần tới nếu còn có cơ hội như vậy, nàng nhớ rõ kịp thời báo cho ta, lúc này là việc ngoài ý muốn, lần tới ta nhất định có thể đắc thủ. Một ngày kia nếu ta có thể lên ngôi cửu ngũ, ta tất nhiên sẽ cùng chung thiên hạ với nàng."

Ngư Vọng Nguyệt qua loa với hắn trên mặt, trong lòng lại cười lạnh một tiếng.

Lục Trạch còn khá giỏi mơ mộng, khí chất và tài trí của hắn ta nơi nào so được với Lục Diễn?

Nàng ta âm thầm tính toán, lần này thủ đoạn không thành, Thẩm Tân Di chỉ biết càng đề phòng nàng ta hơn, sau này muốn xuống tay chỉ sợ càng khó. Nàng ta phải bắt đầu xuống tay với đơn thuốc có thể chữa khỏi cho Lục Diễn mới được.

Nàng ta là một trong số ít người nói làm là làm, sau khi đầu óc xoay chuyện thì lại có chủ ý, buổi chiều thừa dịp Lục Trạch đi với sứ giả Hồi Hột thì nàng ta mượn cơ hội đi tìm Lục Diễn nữa.

Lúc này Lục Diễn đang chơi trò săn thỏ với Thẩm Tân Di, tay hắn cầm tay dạy nàng kéo cung bắn tên, vẻ mặt hài hước, động tác lại vô cùng dịu dàng.

Trong lòng Ngư Vọng Nguyệt đau xót, móng tay dài cố tình gần như ăn sâu vào da thịt..

Vẻ ngoài của Thẩm Tân Di chẳng qua chỉ tốt hơn nàng ta một chút, tài tình khí chất thông tuệ khác nào có thể so sánh qua nàng ta? Như thế nào dựa vào gương mặt này, mê hoặc Lục Diễn lâu như vậy?

Nàng ta miễn cưỡng đè nén suy nghĩ hỗn loạn của mình, tiến lại gần cúi đầu quỳ xuống: "Điện hạ, Thái Tử Phi."

Thẩm Tân Di thấy nàng ta là phiền, trợn mắt rồi tự mình đi chơi với một cây cung mềm.

Lục Diễn thu lại sắc mặt: "Cô lại có chuyện gì?"

Ngư Vọng Nguyệt bây giờ còn chưa biết hắn đã rõ ràng chủ mưu thiết kế Thái Sử Tiệp và Thẩm Tân Di là ai, nàng ta vẫn như cũ giả vờ cắn môi dưới: "Mấy ngày này dì vẫn luôn nhắc mãi biểu huynh, muội chịu sự phó thác của dì hỏi một câu sức khỏe biểu huynh có khá hơn không?"

Nàng ta nói xong tạm dừng một lát, thấy Lục Diễn không nói tiếp thì mình đành phải tiếp tục, đầy mặt lo lắng: "Thần nữ thấy khí sắc của Thái Tử hình như không biến hóa gì, phương thuốc kia của thần nữa dùng không tốt sao?"

Lục Diễn: "Ta không dùng."

Ngư Vọng Nguyệt đoán được hắn sẽ nói như vậy nên vẻ mặt khổ sở: "Thần nữ biết sau khi thần nữ gả cho Bát điện hạ thì điện hạ sẽ không hề tin thần nữ." Nàng ta than thở một tiếng, lời nói rất là thành khẩn: "Nếu điện hạ không tin phương thuốc kia cũng không sao, thần nữ có thể giúp ngài đến gặp dị nhân đã cho thần nữ phương thuốc này, như vậy điện hạ có thể đích thân đi hỏi hắn."

Điều kiện này thật sự rất tốt, Thẩm Tân Di đều nhịn không được ngắt lời: "Nếu cô thật sự có lòng, trực tiếp đưa người nọ tới trước mặt Thái Tử không phải xong rồi sao?"

Ngư Vọng Nguyệt nhíu đôi mày lá liễu tinh tế lại: "Đều không phải là thần nữ không muốn, chỉ là tính nết của dị nhân kia cổ quái, xuất quỷ nhập thần, thần nữ muốn tìm hắn cũng không dễ dàng, càng miễn bàn dẫn hắn tới gặp người."

Nàng ta lại nhìn về phía Lục Diễn, đôi mắt hình như có mấy phần cầu xin: "Điện hạ..."

Lục Diễn lại không nhìn nàng ta, cũng lười vô nghĩa với nàng ta mà trực tiếp sai người kéo nàng ta đi xuống.

Thẩm Tân Di nhíu mày: "Tuy rằng Ngư Vọng Nguyệt ngoan độc nhưng cũng không ngu, nàng ta đưa phương thuốc kia còn nhắc tới dị nhân kia, hẳn không phải là lời nói suông, sao chàng không moi nàng ta nói mấy câu?"

Lục Diễn cũng không biết có tật xấu gì, hoàn toàn không quan tâm đến bệnh tình của mình nhưng muốn nói hắn tự sa ngã từ bỏ trị liệu thì hắn cũng không chán đời giống như vậy. Thẩm Tân Di quả thực cân nhắc không ra hắn suy nghĩ cái gì.

Lục Diễn không nhanh không chậm bắn ra một mũi tên: "Nàng ta là người mới hại qua nàng, nàng lại dám tin nàng ta? Nếu nàng ta muốn dẫn ta đi gặp kẻ xấu gian tà thì như thế nào cho phải? Hơn nữa có thể giải cổ độc trên người ta đều là cao thủ số một cổ giáo, hạng người này do nàng ta sử dụng à? Dù sao ta cũng không tin nàng ta."

Hắn nói như vậy cũng hơi có đạo lý nhưng Thẩm Tân Di vẫn cảm thấy quái quái chỗ nào.

Nàng cũng không còn cách nào với thái độ tiêu cực của Lục Diễn, hơn nữa nàng cũng tò mò vô cùng với dị nhân trong miệng Ngư Vọng Nguyệt nên dứt khoát lén gọi người mà mình lúc trước mang đến từ Thẩm phủ dặn dò xuống: "Mấy ngày nay Ngư Vọng Nguyệt làm cái gì, đi nơi nào, tiếp xúc với người nào, các ngươi phải bẩm báo từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, không được có bất kỳ sơ sót nào."

Nàng suy nghĩ một chút rồi lấy ra ký hiệu của cổ thần giáo mà Kiều Phất Tùng cho: "Nếu các ngươi nhìn thấy có người trên người có ký hiệu này thì cũng lập tức bẩm báo với ta."

......

Vào ngày cuối cùng của chuyến đi săn, Thẩm Quý Phi không biết từ nơi nào nghe được tin tức Ngư Vọng Nguyệt liên tiếp lén gặp Thái Tử, Thẩm Quý Phi vốn tức giận chuyện không thể gϊếŧ Thái Sử Tiệp, sau khi nghe thấy tin tức này thì càng thêm cảm thấy đây là Ngư Vọng Nguyệt và Thái Tử đạo diễn một vở diễn chính là vì hại con trai bà ta.

Cũng không biết bà ta giày vò Ngư Vọng Nguyệt làm sao, dù sao dọc theo đường đi Ngư Vọng Nguyệt đều không xuất hiện, Thẩm Quý Phi chỉ nói với bên ngoài Ngư Vọng Nguyệt vô ý bị nước ấm làm phỏng, hủy dung mạo, bà ta còn gióng trống khua chiêng mà thu xếp vì Lục Trạch tuyển trắc phi khác.

Sau khi Thẩm Tân Di nghe nói thì quay đầu vỗ lên Lục Diễn: "Có phải chàng truyền lời đồn hay không?"

Lục Diễn ôm nàng vào lòng, hai người nhìn một quyển 《 Truyền kỳ kiếm tiên 》, hắn không chút để ý mà nói: "Này sao có thể là lời đồn? Chẳng lẽ gần đây Ngư Vọng Nguyệt không liên tiếp tới tìm ta ư?"

Thẩm Tân Di lườm hắn: "Còn tưởng chàng không nỡ chứ."

Lục Diễn nhướng mày: "Ta và nàng ta vốn không có gì, chỉ nhìn trên tình cảm của mẫu hậu nên không trực tiếp xuống tay với nàng ta, dứt khoát giao cho Thẩm Quý Phi tới làm đi."

Thẩm Tân Di nắm tay hắn lật qua một trang khác, hắn lại đột nhiên đóng sách lại: "Về đến nhà."

Hắn mới xuống xe ngựa đã có nội thị trong cung vội vàng chạy tới, nói vài câu gì đấý bên tai hắn. Sắc mặt của Lục Diễn không đúng, hắn giơ tay đè đè giữa mày, đau đầu mà nhìn về phía nàng: "Nàng về phủ trước đi, ta phải vào cung một chuyến. Tối hôm nay phỏng chừng không về được."

Thẩm Tân Di tùy ý gật đầu.

Đã nhiều ngày nàng rất mệt, vốn định nghỉ ngơi một lát, kết quả mới nằm xuống không bao lâu đã bị một tin tức oanh tạc.

"Các ngươi tìm được dị nhân kia?"

Người đến là hộ vệ hồi môn của nàng Thẩm Sơ, y gật đầu: "Dạ phải, ti chức còn xác nhận qua trên cổ tay hắn có ký hiểu của cổ thần giáo mà người đưa."

Thẩm Tân Di vừa mừng vừa sợ: "Hắn bây giờ đang ở đâu?"

Thẩm Sơ nói: "Hắn đặt chân ở một viện nhỏ ở phía nam, nhưng