Chương 7

Editor: Mứt Chanh

Thẩm Tân Di nghe giọng nói hơi quen thuộc này vội quay đầu lại xem, thế nhưng lại là Lục Trạch. Nàng ngạc nhiên nói: "Anh họ." Yên lặng ẩn nấp tại nơi này, bị che ở phía sau một dốc núi lại có rừng rậm sum suê che lấp, khó trách khỏi mới vừa rồi nàng lại không nhìn thấy có người ở chỗ này.

Dáng người của Lục Trạch cao lớn, là dạng chân dài vai rộng eo thon nhỏ. Cố tình khuôn mặt kia của hắn ta lại quá trẻ, khuôn mặt trơn bóng, ánh mắt mềm mại, cánh môi màu nhạt trời sinh khẽ nhếch lên, vừa nhìn giống như thiếu niên mười lăm sáu tuổi vậy. Nhưng mà chiều cao và khí phách của hắn ta rất khó để người khác xem hắn ta thành thiếu niên. Thẩm Tân Di mỗi khi nhìn thấy hắn đều có loại ảo giác như xem King Kong Barbie * vậy...

King Kong Barbie : Những người phụ nữ có cơ bắp đồ sộ.

Hắn ta cúi đầu, ánh mắt lơ đãng lộ ra vài phần dịu dàng: "Đã lâu không gặp Tố Tố, muội càng ngày càng cao, so... vốn dĩ càng ngày càng đẹp mắt."

Thẩm Tân Di nàng từ từ điều chỉnh: "Mới vừa rồi tại sao không gặp anh họ?"

Lục Trạch mỉm cười bên môi, mặt mày nở hoa: "Vốn là không nên tới, nhưng thật sự vô cùng nhớ muội nên lén đi theo mẹ đến đây, thấy mẹ đi rồi, ta mới tìm muội nói chuyện một chút."

Thẩm Tân Di nghe xong những lời này thì sắc mặt biến đổi. Vẫn là câu nói kia, nàng là một người có ý thức đạo đức mạnh mẽ. Tuy rằng nàng chỉ coi Thái Tử là thế thân, nhưng cũng không có đạo lý thành hôn với hắn nhưng lại liếc mắt đưa tình với người đàn ông khác. Vốn dĩ nàng đã muốn quay đầu bỏ chạy nhưng bất đắc dĩ đã bị Lục Trạch chặn đường, nàng chỉ phải cường điệu nói: "Ngày hôm qua muội và Thái Tử bái kiến trưởng bối, tại sao không gặp anh họ thế?" Ở bốn chữ muội và Thái Tử càng thêm nhấn mạnh.

Lục Trạch nghe nàng nói như vậy thì đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo: "Có chút vấn đề xảy ra ở mộ của Thái Tử Vinh Hoài, ta chạy trở về xử lý, khó khăn lắm đêm qua mới trở về."

Nơi này không thể không chèn thêm một câu chuyện cũ, thật ra phía trên Lục Diễn còn một huynh trưởng ruột thịt, lớn hơn hắn mười tuổi, là đích trưởng tử do tiên hoàng hậu sinh. Tình cảm anh em giữa hai người cực tốt, huynh ấy sinh ra chỉ mới ba tháng đã được lập làm Thái Tử, huynh ấy nhân hậu hiền đức, năng lực xuất chúng, được Đế hậu vô cùng yêu thương, ở giữa quần thần rất có uy tín, đáng tiếc mới vừa nhược quán đã ra đi. Đế hậu thống khổ một thời gian, ban cho thụy hào là Vinh Hoài. Bởi vì Văn Xương Đế quá mức thương tâm cho nên trong cung không có người nào được phép nhắc tới, có thái giám đắc lực vô ý nhắc đến, lập tức đã bị đánh chết.

Sau cái chết của Thái Tử đầu tiên, quần thần lập tức thỉnh cầu lập Lục Diễn làm Thái Tử. Văn Xương Đế tuy cũng thích Lục Diễn nhưng hắn vui buồn bất thường, tính nết kiêu căng, lúc nhỏ leo lên nóc nhà lật ngói cũng không có người nào dám quản, còn bị Văn Xương Đế gọi đùa là Đại vương trong cung. Muốn lập hắn thành trữ quân khiến Văn Xương Đế khó tránh khỏi có chút do dự, vẫn là do quần thần ra sức can gián mới miễn cưỡng lập hắn. Sau đó Lục Diễn quả nhiên biểu hiện ra tài năng tuyệt vời, thậm chí càng hơn Thái Tử Vinh Hoài, uy tín vươn thẳng đến chỗ Hoàng Thượng, đáng tiếc cũng là số mệnh nhiều chông gai. Nhược quán năm ấy vô tình trúng độc, chữa bệnh không dứt, dây dưa trên giường bệnh cho đến nay.

Thẩm Tân Di à một tiếng: "Làm xong việc là tốt rồi." Nàng vốn còn đang cho rằng chuyện trên đường thân nghênh bị tập kích là do Lục Trạch làm nhưng nếu hôm qua hắn ta mới trở về thì hẳn là không phải hắn ta. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, sau khi Thái Tử bệnh nặng thất thế, người nổi bật nhất trong các hoàng tử chính là Lục Trạch.

Lục Trạch nhíu mày, dựa sát vào nàng: "Tố Tố..."

Thẩm Tân Di vững vàng lui về sau một bước: "Bát điện hạ, muội hiện giờ là em dâu của huynh, huynh thất lễ rồi." Là người phụ nữ có quyền thế nhất Ngụy Triều, có mấy người ngưỡng mộ cũng rất bình thường, nhưng người ngưỡng mộ quá điên cuồng cũng không tốt cho lắm.

Sắc mặt của Lục Trạch hơi nặng nề: "Thất lễ sao? Nếu không phải hôn sự giữa chúng ta không thành, nơi nào đến phiên Thái Tử cưới muội chứ? Làm sao ta có thể bảo trì dáng vẻ?" Hắn nhìn Thẩm Tân Di không chớp mắt: "Tố Tố, ta thích muội, chắc muội cũng biết đến."

......

Thái Sử Tiệp đang theo Lục Diễn dạo bước, hắn nhìn thấy Lục Diễn nhiều lần thất thần, nhịn không được lại trêu ghẹo: "Thái Tử không có vợ hiền bên cạnh nên tinh thần không tập trung ư?"

Lục Diễn liếc xéo lão một cái: "Ta thật đúng là vì Thái Tử Phi mà thất thần."

Thái Sử Tiệp kinh ngạc, Lục Diễn nhíu mày: "Bệnh của nàng còn phải mời Thái Sử Công nhìn một cái." Nàng mỗi ngày đùa giỡn hắn vài lần như vậy, hắn đã phải nhịn xuống xúc động không được đánh người.

Thái Sử Tiệp tinh thông y lý, vội nói: "Đó là tất nhiên, thế nhưng bệnh trạng của Thái Tử Phi đến tột cùng ra sao, người cần phải kỹ càng tỉ mỉ nói với thần."

Vẻ mặt của Lục Diễn cứng lại, cau mày không nói chuyện.

Lúc hắn đang yên lặng thì chợt nghe thấy có người thì thầm, tựa như là lão Bát cùng giọng của Thái Tử Phi nhà mình. Lỗ tai của hắn rất thính, bọn người Thái Sử Tiệp chưa từng nghe thấy, hắn nhìn mọi người một cái: "Ta đi phía trước một chút, các người không cần đi theo."

Hắn dựa theo tiếng mà bước qua, hoàn toàn không có tự giác không thể nghe góc tường, lúc này giọng nói càng thêm rõ ràng, hắn thậm chí có thể nghe thấy " vài câu hôn sự giữa chúng ta không thành... Ta thích muội ". Hắn ngước mắt lên đã nhìn thấy vẻ mặt chân thành của Lục Trạch, Thẩm Tân Di cúi đầu nhìn không rõ vẻ mặt. Hai người vốn chính là anh em họ thanh mai trúc mã, nàng nghe được lời tỏ tình chân thành như thế, nói vậy chắc cũng là xấu hổ vui vẻ cảm động rồi.

Chẳng qua dù Lục Diễn hắn không thích Thẩm Tân Di đi nữa thì đó cũng là chuyện của hắn, còn không tới phiên lão Bát tới xen vào! Sắc mặt của hắn chợt lạnh lẽo, xoay người đi ngay, chờ đến khi đến bên cạnh Thái Sử Tiệp mới quăng xuống vài câu: "Hôm nay ta sẽ dọn đến Tây điện, lão nói cho người bên cạnh Thái Tử Phi, không có việc gì thì không được ra vào Tây điện, người vi phạm gϊếŧ chết."

......

Thẩm Tân Di nghe xong cũng không có phản ứng gì cả, trên mặt càng không lộ ra nửa phần cảm động, thản nhiên lên tiếng, giọng điệu đều có vẻ ngạo nghễ: "Anh họ có tâm tư với muội cũng rất bình thường, người tựa như muội đây khắp thiên hạ đều thích, huynh không cần phải nói thì muội cũng biết."

Lục Trạch: "???"

Hắn ta nghĩ tới em họ sẽ xấu hổ, sẽ cảm động, cũng có thể sẽ tức giận, nhưng không nghĩ tới nàng sẽ nói như vậy, đây là phản ứng gì thế này?? Hắn ta bị giáng một đòn cảnh cáo đến ngốc, sau một lúc lâu mới nhíu mày: "Tố Tố..."

Thẩm Tân Di lắc đầu, thành khẩn khuyên nhủ: "Anh họ, trở thành nam phụ sen trắng ác độc thì không có kết cục tốt, huynh nhân lúc còn sớm thì lên bờ đi." Nàng nói xong cũng không đợi Thẩm Quý Phi nữa mà nhấc chân trực tiếp rời đi.

Lục Trạch: "..."

Hắn ta bình tĩnh nhìn bóng dáng của Thẩm Tân Di sau một lúc lâu, nụ cười trên mặt từ từ thu lại, thần sắc lạnh lẽo, tựa như trong chớp mắt lại biến thành một người khác.

Khi hắn ta còn là thiếu niên, mẫu phi đã cố ý để hắn ta và em họ đính ước ngoài miệng. Hắn ta cũng xác thật rất thích em họ nho nhỏ trắng trẻo mềm mại, sau khi trưởng thành, em hị xinh đẹp bắt mắt, lại có xuất thân cao quý, ngôn công dung đức hạnh không gì không xuất sắc. Để hắn ta cưới em họ như vậy, hắn ta tất nhiên là vui mừng. Nhưng một năm hai người cũng chưa gặp nhau được mấy lần, có khi hai năm cũng chưa thấy mặt, tình cảm tất nhiên cũng có chút nhưng hắn ta đối với em họ thật sự không như mình nói vậy, yêu đến chết đi sống lại.

Hôm nay thấy nàng mới nói lời này, cũng là lòng mang mục đích. Nhưng phản ứng này của nàng... Thật đúng là ngoài dự đoán.

Lục Trạch lẳng lặng đứng một lát rồi chợt cười nhẹ nhàng.

.......

Thẩm Tân Di sửa sang lại áo quần, mới đỡ Trương ma ma trở về. Trương ma ma cười hỏi: "Nương tử gặp cô ruột không vui sao?"

Thẩm Tân Di cười lạnh: "Không gặp riêng gì cô mà còn nhìn thấy anh họ."

Trương ma ma kinh ngạc, còn nàng thì hừ lạnh: "Đừng cho là ta không biết hắn suy nghĩ cái gì, còn không phải là muốn trèo lên cành cao là ta, độc hại Thái Tử để mượn cơ hội thượng vị sao? Giả vờ rất yếu ớt đáng thương, thật là một đóa sen trắng độc ác."

Trương ma ma: "..."

Trương ma ma nghĩ ngợi nhưng vẫn câm miệng lại, không nói một lời mà đỡ Thẩm Tân Di về điện Thiếu Dương. Nàng đi vào mới phát giác không khí không đúng lắm, cung nhân đều đang thu xếp đồ dọn về Tây điện. Nàng kêu Trương ma ma xách một người đến hỏi: "Trong điện làm sao vậy?"

Được xách tới là một cung tỳ xinh xắn đáng yêu, nàng ta là người Hoàng Hậu ban cho Thái Tử, lúc này lanh lợi mà khom người: "Hồi điện hạ, là Thái Tử lệnh chúng nô tỳ dọn, Thái Tử nói về sau muốn đi Tây điện ở." Nàng ta nhanh chóng ngắm Thái Tử Phi, nhỏ giọng nói: "Thái Tử còn hạ nghiêm lệnh, ngoại trừ ngài ấy, bất luận kẻ nào cũng không được tùy ý ra vào Tây điện, đặc biệt là Thái Tử Phi..." Nàng ta nói xong mới ý thức được hình như mình nói sai rồi, vội che miệng lại.