Chương 7

Ta nghe thấy liền cười rồi xoa đầu của đệ "Tỷ tỷ không cần A Trác bảo vệ, tỷ tỷ sẽ bảo vệ A Trác thật tốt, tỷ sẽ không để ai ăn hϊếp A Trác đâu"

..........

Cảnh Thịnh không đυ.ng đến ta thêm lần nào nữa nhưng ta mang thai rồi.

Ta không dám tìm ai cả, chỉ là cơ thể ta cảm thấy kỳ lạ đã nhắc nhở ta rằng có chuyện bất thường.

Tin tức trong Đông cung bị tiết lộ rất nhanh vì vậy ta không thể gây ra bất cứ tin tức gì. Ta chỉ lén lút tìm Giang Dương, nhà huynh có mấy đời thân giao với nhà ta và huynh còn là đại ca ca lớn lên từ nhỏ với ta. Sau khi huynh giúp ta xác nhận, ta rơi vào trầm tư.

Ta biết rõ đứa bé này không thể giữ lại.

Cảnh Thịnh cũng rất rõ ta không thể mang thai, trừ khi...

Đây là nỗi ô nhục đối với hoàng gia. Ta chết không luyến tiếc gì chỉ là Thẩm gia thế nào cũng bị liên lụy.

Phải tự tay gϊếŧ đi con của mình rất đau khổ, lòng dạ hay cơ thể đều đau. Nhưng ta không còn cách nào khác nên chỉ đành cầu xin Giang Dương bào chế thuốc phá thai cho ta.

Lưu Nghĩa Sơn tổ chức tiệc thọ nên bắt buộc phải đi. Thế nên Cảnh Thịnh đưa ta đến tham gia cùng.

Yến tiệc linh đình, một đoàn ca múa mừng thái bình.

Cảnh Thịnh uống say rồi, các tỳ nữ dìu y về phòng nghỉ ngơi. Ta trông nom bên cạnh Cảnh Thịnh, lau chùi, rửa mặt, chải đầu cho y. Có người từ đằng sau ôm lấy ta, ta hoảng sợ đến mức đánh rơi chiếc khăn trong tay.

"Ta không thích hắn nắm tay nàng, như vậy thật khiến ta muốn chặt đi bàn tay đó" Giọng nói của Lưu Văn Nghệ truyền đến từ sau lưng ta lại còn mang theo ít men rượu.

Hắn nói hồng mai bên ngoài thành nở rồi, có thời gian sẽ hái về tặng ta.

Hắn nói mấy năm gần đây trong kinh thịnh hành váy Hồng Trù, hắn sớm đã may cho ta rồi. Năm ấy chưa từng mặc, giờ đây nhất định sẽ mặc được.

Hắn nói hoàng đế ban hôn cho hắn, trăm quan văn võ đều tranh giành kết thân. Đến cả lão tiên sinh thân phận tôn quý nhất cũng trông mong đợi chờ kết thân với hắn.

Hắn nói "A Kỳ nàng hối hận không?"

Ta nói "Ta chỉ hối hận vì quen biết ngươi. Nếu như có kiếp sau ta nhất định sẽ không gặp ngươi nữa"

Hắn cúi xuống cắn lấy cổ ta, tàn nhẫn cắn xé giống như mãnh thú đang cắn xé con mồi vậy. Ta vốn là con mồi mà.

"Ta sẽ chọn người gia thế thanh bạch nhất để cưới. A Kỳ, thái tử phi tôn quý, nàng nhìn xem dáng vẻ lén la lén lút của nàng bây giờ còn chột dạ hơn so với thị thϊếp"

Ta không để ý đến hắn.

Đợi hắn dày vò đã thì đã chỉnh lại y phục. Sau đó thì có người mời ta đến gặp Lưu Nghĩa Sơn. Có thể dựa vào thực lực bản thân làm đại tướng quân đều không đơn giản. Nhưng ngược lại giao dịch giữa chúng ta lại đơn giản vô cùng.

Tuyết rơi dày đặc, ta dừng bước ngắm nhìn những bông hoa tuyết vươn trên tóc. Nghe nói hai người yêu nhau cùng đi trong tuyết sẽ bên nhau đến bạc đầu.

Nhưng gió tuyết to như thế không ai có thể ở bên ta đến bạc đầu. Kí ức dần trở nên rõ ràng, rất nhiều kí ức cũ kĩ như của kiếp trước dần dần tái hiện.

Ta tăng tốc chạy về cung điện.

Người bưng thuốc đang đợi, y quay người, ta kinh hãi, đó là Giang Dương.

Ta vờ như không có chuyện gì cười nói: "Cũng coi như là chén cuối rồi"

Giang Dương chau mày có chút không vui nói: "Nương nương đang nói bậy gì thế, khoảng thời gian này người cũng không chăm sóc tốt cho sức khỏe, ngày mai vẫn còn cơ"

"Xin lỗi" Ta bưng chén thuốc lên nhìn y nói.

Giang Dương ngây người dường như muốn nói gì. Y đưa tay muốn giành lấy chén thuốc của ta nhưng ta đã bưng lên uống sạch một hơi.

Chất lỏng chảy vào cổ họng có chút đắng nhưng chỉ cần nghĩ đến là lần cuối cùng thì ta vui hơn nhiều.

"Giang Dương, ta không thể chiếu cố A Trác nữa rồi. Xin ngươi hãy nói với đệ ấy mọi chuyện ở đây" Ta ngoan ngoãn lên giường nằm nhìn Giang Dương cười nói: "Xin lỗi, không ngờ lại làm liên lụy huynh rồi. Nhưng huynh đừng cảm thấy gánh nặng, muội rất vui, rất lâu rồi muội không vui như thế"

.......

Ngày hôm ấy Lưu Nghĩa Sơn nói đứa bé đó có thể giữ. Ông ta sẽ giúp ta sắp xếp mọi chuyện để đứa bé này lấy thân phận đích trưởng tử của Cảnh Thịnh kế vị. Còn ta và Thẩm gia sẽ có vinh hoa phú quý đời này dùng không hết.

Nhưng Thẩm gia có thanh danh, không làm hậu duệ của loạn thần tặc tử. Ta cam tâm nhường ra ngôi vị hoàng hậu, bị giáng xuống thành thϊếp nhường ngôi vị cho con gái ông ta. Ta cũng cam tâm uống thuốc độc mãn tính từng bước ăn mòn có thể, suy kiệt rồi chết mà ông ta đưa cho ta.

Ta không tranh không giành, lấy tính mạng của ta để che giấu bí mật bị áp bức và lăng nhục này, đổi lấy cho Thẩm gia trăm năm không cần lo âu.

Lưu Tuyết Nghệ bị phái đi xuất chinh. Mùa đông năm nay hơi lạnh, tuyết rơi cũng nhiều, không biết y có đeo đồ bảo vệ đầu gối không.

Ta không biết thêu thùa, ta chỉ học may đồ bảo vệ đầu gối. Bởi vì y từng nói khi hành quân chân là nơi dễ bị nhiễm hàn nhất. Nhưng miếng bảo vệ đầu gối lần đầu may xong đã không còn cơ hội để tặng nữa.

Chúng ta hoàn toàn khác hẳn, sớm đã không thể quay trở lại làm hai đứa trẻ vô tư khi đó, có thì cũng chỉ là sự áp bức và lăng nhục, đau khổ, bất kham.

Có lẽ y rất lâu mới có thể trở về.

Thật tốt, không cần nói tạm biệt.

"Nghe xem, tuyết hình như rơi ít rồi, hồng mai ngày mai có lẽ sẽ nở nhỉ..."