Đứa nhỏ này quá giống hắn, hơn nữa mấy năm nay không biết nàng lớn lên như thế nào, rõ ràng cũng đã mười bốn tuổi, nhưng lại hồn nhiên ngây thơ như động vật nhỏ, nàng thật sự thích hợp với chốn cung đình sao?
Nghĩ tới đây, Chu Dận cố gắng để mình bình tĩnh lại, hòa nhã hơn một chút: "Tự Cẩm, chuyện này sau này lại nói – con chi tiêu có đủ không? Có thiếu tiền không?"
Chu Tự Cẩm thành thật nói: "Trước khi đi, Tiểu thư chúng con đã cho con rất nhiều ngân phiếu ạ!"
Nàng mở hầu bao, lấy ra một xấp ngân phiếu đưa cho Chu Dận xem: "Phụ thân, ở đây có khoảng sáu ngàn lượng!"
Kiếp trước nàng không dám để cho Chu Dận biết trong tay nàng có nhiều ngân lượng như vậy.
Chu Dận: "..."
An Quốc Công rốt cuộc là có chủ ý gì?
Vị Hứa Nhị tiểu thư phủ An Quốc Công kia, rốt cuộc là đang tính toán điều gì?
Mục đích của Chu Tự Cẩm chính để cho Chu Dận hoài nghi, khiến Chu Dận hiểu lầm.
Phụ thân nàng trông như một công tử bột xinh đẹp không rành thế sự, nhưng một công tử bột có thể đậu Thám hoa? Có thể còn trẻ đã làm Lại bộ thị lang khi không dựa vào bất cứ đảng phái nào hay sao?
Kiếp trước Chu Tự Cẩm quan sát mười một năm, kết luận chính là phụ thân nàng tâm tư kín đáo, đa mưu túc trí, nói cách khác, bất cứ việc gì cũng đều suy nghĩ cặn kẽ, rõ ràng là một chuyện đơn giản, nhưng cũng phải suy nghĩ mưu tính sâu xa.
Nàng chính là muốn Chu Dận phải suy nghĩ nhiều.
Kiếp trước bởi vì thân thể suy nhược nhiều bệnh, Cảnh Hòa đế lúc còn là Thái tử chưa từng cưới Thái tử phi, sau khi đăng cơ cũng không lập hậu.
Chu Tự Cẩm từng thầm nghĩ, nếu Hứa Phượng Minh không chết sớm, có thể gả vào đông cung làm Thái tử phi hay không?
Vì vậy nàng cố ý nói vậy để lừa gạt Chu Dận, để Chu Dận khỏi phải tốn công tốn sức thay nàng mưu tính hôn sự giống như kiếp trước.
Lúc này thấy Chu Dận quả thật đã suy nghĩ nhiều, trong lòng Chu Tự Cẩm thầm đắc ý, vội nói: "Phụ thân, con không cần bạc. Con thích đọc sách, người cho con chọn một ít sách mang về đọc đi!"
Nàng không định nhảy nhót trêu chọc ở trước mặt đích mẫu, làm người ta thấy phiền, vì vậy muốn đóng cửa đọc sách, tranh thủ hảo cảm của phụ thân cùng đích mẫu, tiếp đó đợi đến tháng ba năm sau Hứa Phượng Minh vào kinh, nàng phải đi tìm Hứa Phượng Minh.
Chu Dận nghe vậy, quả nhiên vui vẻ, mím môi cười, giơ ngón tay chỉ giá sách của mình: "Tự Cẩm, nhiều sách như vậy, con chọn tùy thích!"
Đôi mắt to của Chu Tự Cẩm nheo lại, nụ cười sáng lạn, lúm đồng tiền xoáy sâu trên gương mặt trắng như tuyết: "Phụ thân, vậy con liền chọn nhiều một chút!"
Chu Tự Cẩm chọn một đống sách chuẩn bị rời đi, Chu Dận thấy ánh mắt nàng sáng lấp lánh, vui mừng đến mức có chút ngốc nghếch, không khỏi thầm thở dài -- đứa nhỏ này thật là ngốc mà!
Hắn lại dặn dò: "Phải nghe lời mẫu thân ."
Chu Tự Cẩm gật đầu: "Phụ thân yên tâm!"
Chu Dận lại đưa một cái túi gấm khác cho Chu Tự Cẩm: " "Tiền của không lộ ra ngoài", những ngân phiếu kia của con nhớ cất kỹ, đừng để người khác biết. Ngày thường khen thưởng cùng chi tiêu lặt vặt thì dùng những bạc vụn này."
Chu Tự Cẩm nhận lấy túi gấm, cảm thấy có chút nặng tay, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, im lặng không nói.
Kiếp trước tuy rằng ngoài mặt nàng nịnh bợ Chu Dận, thể hiện dáng vẻ vô cùng hiếu thuận, nhưng thực ra nàng luôn cảm thấy Chu Dận thiên vị, bởi vậy trong lòng luôn căm giận, một khi đắc thế, nàng liền không để ý đến Chu Dận.
Sống lại một đời, thay đổi cách nhìn, nàng mới phát hiện thật ra phụ thân nàng thật sự yêu thương nàng.
Thấy trên gương mặt non nớt của Chu Tự Cẩm lộ ra thần sắc tang thương, Chu Dận càng thêm đau lòng: Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không có mẫu thân, mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, sợ là không có ai quan tâm yêu thương nàng.
Nghĩ tới đây, giọng nói của hắn càng trở nên dịu dàng hơn: "Tự Cẩm, con không cần sợ, phụ thân sẽ làm chủ cho con."
Đôi mắt Chu Tự Cẩm đã ươn ướt.
Nàng biết mình nên giống như kiếp trước, khi phụ thân cho nàng tiền tiêu vặt thì rưng rưng ngẩng đầu nhìn lên, sau đó nói một câu__"Phụ thân, người nói phải giữ lời", thế nhưng sống lại đời này, nàng không muốn diễn kịch nữa.
Cúi đầu im lặng một lát, Chu Tự Cẩm mới nói: "Phụ thân, con rất thích bạc, về sau người không cần cho con quà tặng khác, cho ngân phiếu là được."
Chu Dận: "..."
Nhìn Chu Tự Cẩm cúi đầu bộ dáng khó xử, Chu Dận không nhịn được bật cười: "Con, cái đứa nhỏ ngốc này..."
***
Bên trong phòng ngủ nhà chính của Huệ Sướиɠ Đường rất yên tĩnh, trên bàn trang điểm thắp một ngọn đèn chụp lụa trắng, ánh sáng êm dịu mông lung.
Chu phu nhân ngồi ngay ngắn trên tú đôn bằng gỗ đàn hương ở trước bàn trang điểm, ngón tay thon dài trắng nõn nhẹ nhàng thoa lên mặt, đợi thoa xong, lúc này mới lên tiếng hỏi Vương ma ma đang hầu hạ ở bên cạnh: "Lão gia đã gặp qua chưa?"
Vương ma ma nhỏ giọng nói: "Lão gia đã gặp qua. Lúc đi gặp lão gia, nàng ăn mặc còn đẹp đẽ quý giá hơn so với ban ngày khi gặp người."
Chu phu nhân nhớ lại trang phục mà ban ngày Chu Tự Cẩm đã mặc, thấp giọng nói: "Phủ An Quốc Công mặc dù công cao hiển hách, lại là ngoại thích, nhưng luôn khiêm tốn, lẽ ra không đến mức nha hoàn bên cạnh một tiểu thư lại ăn mặc đẹp đẽ như vậy..."
Vương ma ma cũng có chút khó hiểu: "Chẳng lẽ là Đại tiểu thư thích khoe khoang, mặc hết quần áo cũ cùng đồ trang sức mà Hứa Nhị tiểu thư thưởng cho nàng?"
Chu phu nhân không nói gì.
Hôm nay lúc Chu Tự Cẩm tới thỉnh an bà, trên búi tóc cài một chiếc trâm hoa hồng vàng khảm hồng ngọc, trên tai là một đôi hoa tai vàng hình giọt nước gắn hồng ngọc, rực rỡ chói mắt, bảo thạch tinh khiết, lấp lánh ánh sáng, nhìn cũng không giống như là đồ cũ.
Vương ma ma lại nói: "Lúc Đại tiểu thư rời thư phòng, lão gia cho nàng một bộ văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên) mà Bệ hạ ban thưởng, lại sai Tôn ma ma mang theo gã sai vặt đưa cho nàng một rương sách lớn."
Chu phu nhân lại thoa một lớp kem dưỡng lên tay, vừa xoa nhẹ vừa nói: "Lão gia có ý bù đắp, đối xử với nàng tốt một chút cũng không sai, nếu nàng không tự tìm rắc rối, các ngươi cũng không nên làm khó nàng."
Nghĩ đến Chu Tự Cẩm có đôi mắt rất giống với Chu Dận, bà không khỏi cũng có chút yêu ai yêu cả đường đi.
Vương ma ma lên tiếng đáp "Vâng", cười nói: "Những người hầu hạ như chúng lão nô đều biết, lão gia quan tâm người, yêu thương người, người cũng cho lão gia mặt mũi."
Chu phu nhân mỉm cười, đang muốn nói thì bên ngoài hiên truyền đến giọng nói của tiểu nha hoàn: "Thỉnh an lão gia."
Ánh mắt bà lập tức sáng lên, gương mặt thanh lệ của bà như được bao phủ bởi một tầng ánh sáng nhu hòa.
Đợi Chu Dận đi vào, Chu phu nhân cũng không đứng lên, chỉ ngẩng đầu nhìn sang, gương mặt xinh đẹp dịu dàng dưới ánh đèn êm dịu, trong mắt tràn đầy chờ mong: "Tử Thừa!"
Chu Dận sải bước đi tới bên người Chu phu nhân, hai tay đặt lên vai bà.
Vương ma ma khom người phúc thân, lặng yên không một tiếng động mang theo các nha hoàn lui xuống.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tự Cẩm có chút chán ghét con trai ~