Chu Tự Cẩm nghe vậy, chớp chớp mắt một cái.
Kiếp trước khi Chu Dận nói như vậy, nàng kín đáo bày tỏ rằng mình muốn tìm một mối hôn sự tốt, thể diện gả qua.
Sau đó liền gả cho Tôn Dục Tuyền mặt người dạ thú.
Sống lại một đời, sao nàng có thể giẫm lên vết xe đổ lần nữa?
Trong tay nàng có nhiều bạc cùng trang sức châu báu như vậy, tại sao phải xuất giá?
Kiếp trước, của hồi môn của nàng chẳng những vì thu xếp khơi thông quan trường của Tôn Dục Tuyền, cung cấp chi tiêu lớn nhỏ cho cả nhà, còn dùng để chu cấp cho ngoại thất cùng con cái của Tôn Dục Tuyền, cuối cùng nàng chết, những đồ trang sức châu báu cùng điền sản hồi môn sợ là cũng rơi vào tay lão thái bà Lưu thị và đôi cẩu nam nữ Tôn Dục Tuyền, tiểu Lưu thị kia.
Có nhiều bạc như vậy, đời này nàng ăn uống vui chơi giải trí, tự do tự tại, không bị ràng buộc, chẳng phải càng tuyệt vời hơn sao?
Thế nhưng dù sao Chu Tự Cẩm cũng là người đã từng trải qua một đời, biết rõ trên thế giới này, có tiền mà không có nơi nương tựa, cũng giống như đứa trẻ ôm vàng ròng đi giữa phố chợ, kết cục nhất định sẽ thảm vô cùng.
Người mà nàng tin tưởng nhất chính là Hứa Phượng Minh, dựa vào trời dựa vào đất dựa vào người khác, còn không bằng đi dựa vào Hứa Phượng Minh, ít nhất Hứa Phượng Minh sẽ không dùng bạc của nàng nuôi tiểu thϊếp, uống rượu hoa...
Trong lúc Chu Tự Cẩm đang suy nghĩ, Chu Dận cũng cẩn thận đánh giá Chu Tự Cẩm, nhìn thấy trang sức và quần áo đắt tiền của nàng thì có chút ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi nói khẽ: "Tự cẩm, con ở An Quốc Công phủ sống thế nào?"
Chu Tự Cẩm đã có chủ ý, ngước đôi mắt sáng ngời lên cười rạng rỡ: "Phụ thân, con ở An Quốc Công phủ sống rất tốt. Tám tuổi con đã hầu hạ ở bên cạnh Hứa Nhị tiểu thư, nàng đối xử với con rất tốt, coi con như muội muội ruột, quần áo trang sức đều đưa thứ tốt cho con."
Đôi mắt hạnh của nàng to tròn lấp lánh: "Phụ thân, hôn sự là một mối lương duyên tốt giữa hai nhà, quan trọng là thân phận của hai bên phải có địa vị ngang nhau, con tự biết thân phận của mình, con không muốn trèo cao người khác, như vậy, cho dù gả qua cũng bị người xem thường."
Chu Dận không nghĩ tới Chu Tự Cẩm mới mười bốn tuổi mà đã có suy nghĩ rõ ràng như vậy, không khỏi nở nụ cười, ôn hòa nói: "Trong các môn sinh của phụ thân có mấy người nhân phẩm xuất chúng, nhưng gia cảnh có chút bần hàn, đến lúc đó tìm một người thật tốt trong số họ, cùng lắm thì phụ thân cho con nhiều của hồi môn hơn một chút."
Suy cho cùng cũng là huyết mạch tương liên phụ tử tình thân, mặc dù đây là lần đầu tiên hắn gặp Chu Tự Cẩm, nhưng lại giống như Chu Tự Cẩm vẫn luôn được nuôi dưỡng ở dưới gối của hắn, trong lòng tràn đầy yêu thương.
Chu Tự Cẩm thấy Chu Dận rõ ràng còn rất trẻ, nhưng nói chuyện với mình lại cổ hủ như vậy, không khỏi cảm thấy buồn cười, muốn cười, nhưng lại cảm thấy có chút chua xót khổ sở.
Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Dận, đôi mắt hạnh tròn xoe: "Phụ thân, người có thể cho con bao nhiêu của hồi môn?"
Chu Dận thấy nàng ngốc nghếch trực tiếp hỏi của hồi môn, trong lòng không khỏi tràn đầy thương tiếc, ấm giọng nói: "Dù sao cũng có phụ thân ở đây, sẽ không để cho con sống nghèo khổ được."
Nghe xong câu "Dù sao cũng có phụ thân ở đây, sẽ không để cho con sống nghèo khổ được" của Chu Dận, mũi Chu Tự Cẩm ê ẩm, nhớ tới chuyện kiếp trước Chu Dận bị giáng chức điều đi biên quan, nhớ tới Chu Dận gặp nàng trước khi đi tóc mai đã bạc trắng....
Nguyên nhân khiến Chu Dận bị giáng chức vô cùng phức tạp, nhưng nguyên nhân căn bản nhất chính là hắn là sủng thần của Hồng Vũ đế, sau này khi Thái tử Lâm Kỳ kế thừa đế vị, Chu Dận cũng không có ý dựa vào tân đế.
Nếu như ở kiếp này, phụ thân có thể sớm dựa vào Thái tử Lâm Kỳ thì sao?
Phủ An Quốc Công chính là cánh tay phải của Thái tử, mà Hứa Phượng Minh là biểu muội ruột thịt của Thái tử, có lẽ có thể coi đây là cơ hội, để cho phụ thân và phủ An Quốc Công dần dần giao hảo.
Nghĩ tới đây, trong lòng Chu Tự Cẩm đã nắm chắc, ngẩng đầu nhìn Chu Dận, nghiêm túc nói: "Phụ thân, Hứa Nhị tiểu thư đối với con ơn trọng như núi, con suy nghĩ, trên đời này ngoại trừ người, thì cũng không có ai đối xử với con tốt như nàng ấy cả, con dự định sau này tiếp tục đi theo Hứa Nhị tiểu thư, hầu hạ ở bên cạnh nàng."
Chu Dận: "..."
Hắn cau mày: "Tự Cẩm, ý của con là... Làm nha hoàn hồi môn của Hứa Nhị tiểu thư?"
Đứa nhỏ này đúng thật là ngu ngốc, nào có cô nương nào không muốn gả cho một lang quân như ý, giúp trượng phu dạy con, sinh con dưỡng cái, cầm sắt hòa minh, nhưng nàng lại không muốn gả, ngược lại muốn làm một người sống cô đơn hết quãng đời còn lại.
Chu Tự Cẩm gật đầu một cái, cười dịu dàng nói: "Nếu Hứa Nhị tiểu thư xuất giá, con sẽ đi theo nàng, giúp nàng quản lý việc nhà; Nếu như nàng ấy không xuất giá, con sẽ làm bạn với nàng, làm nữ môn khách của nàng."
Dù sao nàng cũng không muốn lại xuất giá nữa.
Nghĩ đến cuộc hôn nhân mười năm cùng Tôn Dục Tuyền, nàng cảm thấy ghê tởm, vội cúi đầu xuống lấy tay che mũi để kìm nén cơn buồn nôn.
Bây giờ nhắc tới việc xuất giá, nàng liền cảm thấy chán ghét.
Lông mày Chu Dận nhíu chặt, nhìn tiểu quái vật trước mặt vô cùng giống mình này, thật là không biết nên mở lời khuyên thế nào cho tốt -- cái ý tưởng này cũng quá lạ lùng và lệch lạc đi.
Hắn vừa muốn mở miệng khiển trách, thế nhưng nghĩ tới thầy của vị Hứa Nhị tiểu thư là Hòa Mặc Trần được tiên đế khen ngợi là "Đế giả sư", không khỏi trầm ngâm.
Đương kim Hồng Vũ đế trước đó cũng không có gì xuất chúng trong số các hoàng tử của tiên đế, cuối cùng có thể bộc lộ tài năng leo lên đế vị, không thể không nói đến công lao của phủ An Quốc Công tay nắm binh quyền trấn thủ Tây Bắc, Hồng Vũ đế đối với chính thê là Hứa hoàng hậu luôn kính yêu thuận theo, đăng cơ không lâu đã lập di chiếu phong Hoàng tử Lâm Kỳ do Hứa hoàng hậu sinh ra làm Thái tử.
Những năm gần đây, mặc dù tính tình Hứa hoàng hậu lầm lì kỳ quái, đắm chìm vào tu đạo; cho dù thân thể Thái tử Lâm Kỳ yếu ớt nhiều bệnh, rất ít lộ diện, Hồng Vũ đế cũng chưa bao giờ có ý định phế Thái tử...
Để nữ nhi bái Hòa Mặc Trần làm thầy, chẳng lẽ An Quốc Công có ý định cho Hứa Nhị tiểu thư vào đông cung làm Thái tử phi?
Chẳng lẽ Hứa Nhị tiểu thư có ý để Tự Cẩm theo nàng vào đông cung làm nữ quan?
Nghĩ tới đây, ánh mắt Chu Dận phức tạp nhìn Chu Tự Cẩm, thấy đôi mắt to tròn sáng lấp lánh của nàng đầy chờ mong nhìn hắn, hắn không khỏi mềm lòng -- ánh mắt của đứa nhỏ này thật giống như mèo con chó con, trong suốt đơn thuần, khiến cho người ta thực là không đành lòng nặng lời với nàng.