Chương 46: Tần Vũ

Lâm Kỳ muốn vạn dặm non sông này càng thêm tráng lệ, muốn chúng sinh vất vả cày cấy trên mảnh đất này càng thêm yên vui.

Nhưng mẫu thân chàng, lại muốn chàng quân lâm thiên hạ, cũng muốn gia tộc Hứa thị cắt cứ một phương vĩnh viễn giàu sang phú quý không gì có thể rung chuyển được.

Lúc này Lý Việt đi vào, lại gần Lâm Kỳ dùng giọng nói cực thấp: "Điện hạ, thuốc đã đưa tới."

Mặt Lâm Kỳ không chút thay đổi: "Đã thử nghiệm qua chưa?"

Lý Việt thấp giọng nói: "Hòa tiên sinh đã luân phiên thử nghiệm trên thỏ và các con vật sống khác, giống đực sau khi uống, tiêu trừ ham muốn, hơn nữa không thể làm cho giống cái sinh sản."

Giọng Lâm Kỳ bình tĩnh không chút gợn sóng: "Đưa cho Tiểu Tô tần đi!"

Phụ hoàng của chàng, cái gì cũng tốt, chỉ là trong chuyện nữ sắc, thật sự là không có tiết chế, phía trên Lâm Kỳ có một ca ca là Lâm Chướng, một tỷ tỷ là Sùng Ninh, phía dưới lại có mười một đệ đệ cùng mười ba muội muội, nhìn tình thế này, hoàng tử công chúa trong cung còn có thể không ngừng gia tăng.

Thay vì chờ chính Hồng Vũ đế tự dừng cương trước bờ vực, không bằng để Lâm Kỳ ra tay giúp phụ hoàng chàng một phen.

Nam tử như Hồng Vũ đế, việc để cho ông ta đánh mất khả năng giường chiếu, quả thực là một đả kích vô cùng lớn.

Dù sao năm đó khi Tô thái hậu và Tô quý phi ra tay hại chàng, phụ hoàng chàng biết rất rõ ràng hung phạm là ai, nhưng vẫn dung túng bỏ qua.

Phụ tử bọn họ bất quá chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.

Lý Việt đáp "Vâng", tự đi an bài.

Đại Tô tần và Tiểu Tô tần xuất thân từ Trấn Nam hầu phủ là quân cờ ẩn mà Thái tử điện hạ bố trí, bí mật này ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không biết.

Chiều nay từ giờ Thân đến giờ Dậu là thời gian Lâm Kỳ luyện tập cưỡi ngựa bắn cung.

Sau khi hồi cung, chàng vẫn luôn xuất hiện với hình tượng suy nhược nhiều bệnh ít nói, thực ra lúc không có ai chàng còn rất thích tập luyện cưỡi ngựa bắn cung, trở lại kinh thành không có cách nào thuận tiện như ở Trạch Châu, ngoài việc tận lực tìm cơ hội để luyện tập, chàng còn tận dụng khóa học cưỡi ngựa bắn cung mà Hồng Vũ đế đã quy định cho chàng.

Lâm Kỳ ngồi trên ghế bành, duỗi hai chân thon dài ra, chờ tiểu thái giám Lý Thanh hầu hạ chàng mang ủng da hươu.

Lý Thanh cầm đôi ủng da hươu mới tinh, nhìn đôi tất lụa trắng trên chân Thái tử, lại nhìn trộm Thái tử một cái, thăm dò hỏi: "Điện hạ, không đổi đôi tất lụa trắng sao?"

Lâm Kỳ không thèm để ý nói: "Không cần đổi."

Chàng cũng không phải cô nương gia, nào có chú ý nhiều như vậy, luyện cưỡi ngựa bắn cung chưa tới một canh giờ, lại phải thay đối tất lụa trắng, thật rườm rà phiền phức!

Lý Thanh "A" một tiếng, cầm lấy đôi ủng da hươu, cẩn thận từng ly từng tý mang vào chân cho Thái tử, còn đặc biệt buộc thật chặt dây da trên ống giày, tránh cho con gà con béo múp đáng yêu thêu trên cổ tất trắng không lộ ra ngoài.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, Thái tử đặc biệt chung tình với mấy đôi tất lụa trắng thêu con gà con này, sau khi mang xong vậy mà không cho hắn vứt đi, còn đặc biệt dặn dò hắn, sau khi giặt sạch thì hong khô mang tiếp.

Ôi chao, điện hạ thật đúng là một điện hạ tốt cần cù tiết kiệm nha!

Lâm Kỳ vừa thay xong trang phục cưỡi ngựa, tiểu thái giám liền tới bẩm báo: "Khởi bẩm điện hạ, Tần nhị công tử đến rồi."

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Con gà con thực không phải người tốt lành gì, đối phó với kẻ thù chính trị cùng người đối diện, chàng chính là có thù tất báo cùng quân tử báo thù mười năm chưa muộn, chưa bao giờ có chủ ý lấy ơn báo oán.

Tần Vũ đang chờ ở bên ngoài, thấy Lâm Kỳ đi ra vội vàng tiến lên hành lễ.

Năm nay hắn mới mười lăm tuổi, mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng, rất sáng sủa: "Điện hạ, hôm nay mẫu thân ta đã đi Chu phủ, gặp được Chu đại tiểu thư."

Lâm Kỳ mỉm cười nhìn Tần Vũ, chờ Tần Vũ nói tiếp.

Tần Vũ chắp tay sau lưng, bởi vì hắn mặc kỵ trang, đặc biệt lộ ra vẻ tiêu sái ngay thẳng: "Mẫu thân ta nói Chu đại tiểu thư dáng dấp xinh xắn, là người có tướng mạo phúc khí, phong thái dáng vẻ cũng đều rất tốt."

Khóe miệng Lâm Kỳ nhếch lên khẽ nở nụ cười.

Heo sữa của chàng, vừa trắng vừa tròn lại vừa đáng yêu, đương nhiên là có phúc khí rồi.

Tần Vũ nhìn trộm Lâm Kỳ một cái, thấy tâm tình của chàng rất tốt, liền đánh bạo nói: "Điện hạ, ngày mai Chu đại tiểu thư sẽ đi theo Chu phu nhân đến phủ Vương học sĩ chúc thọ, ta muốn trà trộn vào nhìn một chút..."

Hắn lại nói: "Ta có một bằng hữu tốt, tên là Vương Thư, là tôn tử của Vương học sĩ, ta định nhờ hắn hỗ trợ..."

Mặc dù Điện hạ ám chỉ cha hắn và hắn, nhưng dù sao cũng là hắn lấy vợ, Tần Vũ vẫn rất muốn tận mắt nhìn thấy Chu đại tiểu thư kia.

Lâm Kỳ như có điều suy nghĩ, không phát biểu ý kiến.

Chàng luôn cảm thấy sau khi nghe những lời Tần Vũ nói, không hiểu sao bản thân có chút không thoải mái, nhưng lại không biết vì sao lại không thoải mái, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Vậy ngày mai ta cũng đi."

Tần Vũ đi một mình dù sao cũng có chút ngượng ngùng, nghe vậy thì mừng rỡ: "Điện hạ, vậy chúng ta nhất định phải lên kế hoạch thật tốt."

Lâm Kỳ mỉm cười: "Đi diễn võ trường trước đã, chắc bọn Khâu Chính Đồng đều đã đến rồi."

Khâu Chính Đồng là thứ tử của Tổng binh Liêu Châu, cũng là thư đồng của chàng.

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói hào sảng của Khâu Chính Đồng: "Điện hạ, bọn ta đến rồi, mau đi ra đi! Ha ha ha!

Lâm Kỳ không khỏi nở nụ cười, cùng Tần Vũ sóng vai đi ra ngoài.

Tần Vũ, Khâu Chính Đồng và các thiếu niên xiêm y phong nhã bên tuấn mã, vây quanh Lâm Kỳ đi về phía diễn võ trường Đông cung.