Tưởng Châu nhìn nhóm khuê tú đang ngồi xung quanh xem kịch hay với ánh mắt sáng ngời, khẽ hừ một tiếng, không nói gì nữa.
Sùng Ninh công chúa kéo Chu Tự Cầm ngồi ở ghế chủ vị, liên tục hỏi về phong cảnh của Trạch Châu, lại nói: "Ta đã nghe phò mã kể rất nhiều lần, nhưng chàng là một đại nam nhân, kể chuyện rất khô khan, làm cho ta không thể hình dung được Trạch Châu là như thế nào cả."
"Trạch Châu ư..." Chu Tự Cẩm lâm vào hồi ức, "Trời cao mây trắng, núi xanh trập trùng, bạch dương thẳng tắp..."
Sùng Ninh công chúa đang mải mê lắng nghe, nữ quan lại bẩm báo: "Khởi bẩm điện hạ, thuyền của Nhị tiểu thư phủ An Quốc Công đã đến ạ."
"Phượng Minh đến rồi?" Sùng Ninh công chúa nghe vậy thì vô cùng mừng rỡ, vội vàng nói: "Mau mời!"
Nàng ấy kéo tay Chu Tự Cẩm: "Tự Cẩm, ngươi theo ta cùng đi nghênh đón đi!"
Chúng nữ quyến đều biết Nhị tiểu thư Hứa Phượng Minh của An Quốc Công phủ, chính là nữ nhi của An Quốc Công Hứa Kế Thuận, là đích chất nữ của đương kim Hoàng hậu nương nương, cũng là tiểu cô của Sùng Ninh công chúa, thân phận tất nhiên là tôn quý, chỉ là Hứa Phượng Minh chưa từng tới kinh thành bao giờ, vì vậy tất cả đều rất hiếu kỳ.
Thấy Sùng Ninh công chúa đi nghênh đón, mọi người cũng vội vàng đứng dậy đi theo nghênh đón.
Một chiếc thuyền tranh đang neo đậu trên mặt nước bên cạnh đình thủy tạ hoa Hải Đường, một thiếu nữ dáng người mảnh khảnh đang đứng trên đầu thuyền, có hai nha hoàn áo xanh dáng vẻ thẳng tắp đứng hai bên.
Thiếu nữ khoác trên mình chiếc áo choàng màu xanh đậm, gió trên sông thổi mạnh làm áo choàng cuộn lên, mũ trùm cũng bị gió thổi ra ngược ra sau, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết, mắt phượng môi đỏ, sống mũi thẳng tắp, trong sự trong trẻo lạnh lùng lại mang lại cảm giác vô cùng thanh thuần mong manh dễ vỡ như pha lê, xinh đẹp đến cực điểm nhưng cũng vô cùng lạnh lùng.
Nàng ấy nhìn về phía mọi người, ánh mắt trong suốt sạch sẽ, nhưng lại có sự sắc bén làm người sợ hãi, cao quý như một vị thần, lại tựa như một đóa sen pha lê nở rộ ở nơi cao nhất của thần giới.
Tất cả mọi người ở trong đình thủy tạ hoa hải đường như bị đóng đinh tại chỗ, không có một tiếng động, trơ mắt nhìn Chu đại tiểu thư buông tay Sùng Ninh công chúa ra, rảo bước chạy tới.
Hứa Phượng Minh nhìn về phía Chu Tự Cẩm, trong mắt như có những vì sao lấp lánh.
Chu Tự Cẩm chạy quá nhanh, chân giẫm phải vạt váy, cả người ngã về phía Hứa Phượng Minh.
Mọi người nhìn thấy Chu Tự Cẩm bổ nhào về phía Hứa Phượng Minh, đều hít một hơi khí lạnh.
Cho dù bình tĩnh như Sùng Ninh công chúa, cũng không khỏi "A" lên một tiếng.
Hứa Phượng Minh vốn dĩ còn bình tĩnh chờ Chu Tự Cẩm đi tới, thấy thế cũng cả kinh, tiến lên một bước, một tay đỡ lấy Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm sợ mình đυ.ng ngã Hứa Phượng Minh, vội vàng nương theo cánh tay của Hứa Phượng Minh ổn định trọng tâm, lại sợ thân thể Hứa Phượng Minh ốm yếu không chống đỡ nổi, vội vàng nắm lấy cổ tay Hứa Phượng Minh, nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Hứa Phượng Minh, giọng nói run run: "Tiểu thư!"
Hứa Phượng Minh, cuối cùng em đã tìm được người rồi.
Cách mười một năm, cuối cùng em cũng đã tìm được người.
Hứa Phượng Minh đánh giá Chu Tự Cẩm, cuối cùng nói: "Em lại béo lên rồi."
Hắn còn tưởng rằng sau khi rời khỏi mình, Chu Tự Cẩm sẽ ốm đi vài vòng, quần áo cũng sẽ bị rộng ra!
Chu Tự Cẩm: “…”
Thật sự là Hứa Phượng Minh.
Chỉ có Hứa Phượng Minh mới đáng ghét như vậy.
Sùng Ninh công chúa thấy vậy, tươi cười tiến lên nghênh đón, nói; "Trên đầu thuyền gió lớn, chúng ta đi vào bên trong nói chuyện đi!"
Sau khi vào trong khoang thuyền, Sùng Ninh công chúa lặng yên không một tiếng động dẫn người hầu rời đi.
Trong khoang thuyền trang nhã thoải mái, đồ nội thất đều làm bằng gỗ hoàng hoa lê, đơn giản thiết thực
Chu Tự Cẩm giúp Hứa Phượng Minh cởϊ áσ choàng bên ngoài ra, cởi xong thì móc lên giá treo đồ, sau đó đỡ Hứa Phượng Minh ngồi xuống chiếc giường quý phi ở gần của sổ khoang tàu, còn mình thì ngồi xuống chiếc ghế bành bên cạnh.
Ở bên trong khoang thuyền chỉ có nàng và Hứa Phượng Minh, Chu Tự Cẩm không khỏi cảm thấy khẩn trương, liền giả bộ xem bố trí phòng trong khoang thuyền, phát hiện tất cả đồ nội thất đều được cố định ở trên thuyền, nàng đưa tay đẩy chiếc bàn gỗ hoàng hoa lê nhỏ, nhưng không đẩy được.
Hứa Phượng Minh nằm nghiêng dựa vào gối gấm trên giường quý phi, nhìn bức tranh thủy mặc trên song cửa sổ, căn bản không để ý tới Chu Tự Cẩm.
Chu Tự Cẩm nhìn quanh khoang thuyền mấy lần, sau đó bắt đầu nhìn chằm chằm vào Hứa Phượng Minh.
Mười một năm trôi qua, gặp lại Hứa Phượng Minh, nàng phát hiện cho dù có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Hứa Phượng Minh không trang điểm rõ ràng trông vẫn rất xinh đẹp, thế nhưng mỗi lần đi ra ngoài gặp gỡ người khác, nàng ấy đều phải trang điểm tỉ mỉ rồi mới gặp người, giống như biến thành một người khác vậy, nhưng hết lần này đến lần khác nàng ấy trang điểm tỉ mỉ lại xinh đẹp lạ thường, như cành hoa lê trắng như tuyết nở rộ trong gió xuân, lại giống như tiểu tiên nữ trên mây, làm cho người ta không kìm lòng được muốn sùng bái...
Cho dù Chu Tự Cẩm và nàng ấy đã rất quen thuộc với nhau, nhưng mỗi lần nàng ấy trang điểm xong, nàng cũng đều nhìn chăm chú đến nỗi không rời mắt đi được.
Cuối cùng Hứa Phượng Minh cũng đã nhìn đủ bức tranh trên cửa sổ, khẽ ho một tiếng.
Chu Tự Cẩm phản ứng rất nhanh, vội vàng đứng dậy cầm lấy ấm nhỏ khảm trong rãnh bàn gỗ tử đàn, chạm vào thì thấy rất ấm áp, độ ấm phù hợp, liền cầm lên rót một chén, đi tới trước mặt Hứa Phượng Minh, dịu dàng cười nói: "Tiểu thư, uống chén trà nhỏ để nhuận họng."
Hứa Phượng Minh vẫn không nhúc nhích, lông mi thật dài rũ xuống, cũng không thèm nhìn Chu Tự Cẩm lấy một cái.
Chu Tự Cẩm thấy thế, trong lòng càng thêm vui mừng, nàng hé miệng cười một tiếng, bưng chén trà sứ xanh ngọc tinh xảo đưa đến bên môi Hứa Phượng Minh, chậm rãi đút cho nàng ấy uống từng ngụm từng ngụm một.
Nàng và Hứa Phượng Minh cùng nhau lớn lên, biết Hứa Phượng Minh có một tật xấu, ngoài miệng thì vô cùng cứng rắn, cho dù đối tốt với ngươi mười phần, hoặc là làm điều gì vì ngươi mười phần, thì nàng ấy tuyệt đối cũng sẽ không nói ra một phần.
Nếu Hứa Phượng Minh nguyện ý tức giận nàng, chính là còn nguyện ý để ý tới nàng, vì vậy trên mặt Chu Tự Cẩm nở nụ cười, vui vẻ đến nở hoa trong lòng, nhẹ nhàng đặt chén trà lên trên bàn.
Hứa Phượng Minh uống trà, nhưng vẫn không có ý định để ý tới Chu Tự Cẩm, cầm một lá thư lên đọc.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Hứa Phượng Minh là người rất kiêu ngạo, lại có chút chủ nghĩa đàn ông, luôn làm nhiều nói ít, cho dù chàng vì Chu Tự Cẩm trả giá bằng cả sinh mệnh, thế nhưng trong mắt người ngoài, vẫn luôn là Chu Tự Cẩm liếʍ cẩu suốt ngày quỳ liếʍ chàng.