Chu Dận đặt tập thơ qua một bên, nghe thấy Chu Tự Cẩm thỉnh an, ông ngẩng đầu lên.
Thấy y phục trên người Chu Tự Cẩm phong phanh mộc mạc, ông ngừng động tác trên tay: "Tự Cẩm, sao con lại mặc mỏng vậy?"
Chu Tự Cẩm không nói gì, đôi mắt to đen trắng rõ ràng nhìn quanh một vòng, sau đó chớp chớp mắt nhìn Chu Dận.
Chu Dận không khỏi bật cười, phân phó gã sai vặt đang hầu hạ ở thư phòng: "Tất cả các ngươi đều lui ra đi."
Đợi đến khi trong thư phòng chỉ còn lại cha con hai người, lúc này Chu Dận mới nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Lại nói: "Lại đây ngồi đi!"
Chu Tự Cẩm ngồi xuống chiếc ghế bành bằng gỗ sồi ở đầu bên phải thư án, ngoan ngoãn đặt hai tay trên bàn, suy nghĩ một chút rồi mới nói: "Phụ thân, phu nhân Trung Thuận bá đến rồi, con đã gặp bà ấy."
Nàng vừa nói, vừa nhìn Chu Dận, suy nghĩ làm thế nào để Chu Dận càng thêm ghét Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh cùng Trung Thuận bá phu nhân đại Vương thị.
Chu Dận thông minh cỡ nào, vừa nghe liền hiểu -- đứa nhỏ ngốc này là sợ Trung Thuận bá phu nhân nhìn không thích rồi bới móc.
Ông cầm ấm trà tráng men lên, rót một chén trà rồi đưa đến trước mặt Chu Tự Cẩm: "Tự Cẩm, con uống một chén trà làm ấm người đã."
Chu Tự Cẩm bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nước trà có màu xanh nhạt, lúc mới vào miệng có hơi đắng, nhưng dư vị lại rất ngọt, dường như còn mang theo hương hoa nhàn nhạt, đây là trà cống phẩm của Mân Châu vô cùng quý giá, liền nói: “Phụ thân, trà này thật dễ uống, là trà cống phẩm của Mân Châu đúng không ạ?”
Chu Dận mỉm cười: "Nếu như con thích uống, phụ thân cho con một hộp."
Trong lúc nói, ông quan sát Chu Tự Cẩm, trong tiềm thức ông cảm thấy Chu Tự Cẩm trông như phong quang tẫn nguyệt [1], hoạt bát hồn nhiên, nhưng thật ra thì vẫn có chút mẫn cảm, giống ông thuở thiếu thời...
[1]
trời quang trăng sáng; tấm lòng rộng mở. Cảnh gió trong trăng sáng khi mưa tạnh là hình ảnh ẩn dụ cho tấm lòng rộng mở, tấm lòng thẳng thắn.Giọng Chu Tự Cẩm lanh lảnh đáp "Vâng".
Sau đó nàng liền cụp mắt xuống, những ngón tay trắng nõn đan vào nhau, hơi do dự một chút rồi mới nhỏ giọng nói: "Phụ thân, người lặng lẽ cho con chứ đừng cho người đưa qua..."
Chu Dận nhướn mày: "Phụ thân cho con lá trà, có cái gì mà không thể cho người ta thấy?"
Chu Tự Cẩm ngẩng đầu nhìn ông, trong mắt có chút sợ: "Phụ thân, Trung Thuận bá phu nhân còn đang ở nội viện, con sợ..."
Trong lòng Chu Dận bùng lên lửa giận --Trung Thuận bá phu nhân này còn chõ mõm vào quản chuyện trong nhà Chu Dận ông đây, cứ như thế hà hϊếp nữ nhi của ông!
Tâm tư ông kín đáo, cho dù tức giận thì nhìn vẫn như có gió xuân thổi qua mặt, ông mỉm cười nhìn Chu Tự Cẩm, ôn hòa nói: "Tự Cẩm, có một số người, rõ ràng sống rất thất bại, nhưng không chịu thừa nhận, lại còn phát tiết sự khó chịu của mình lên người yếu thế hơn, ta luôn xem thường những người như vậy."
Con mắt Chu Tự Cẩm tròn xoe nhìn Chu Dận, mũi có chút chua xót.
Kiếp trước lòng nàng đầy oán hận, cho rằng phụ thân thiên vị Chu Thiến Hề, Chu Phán Hề cùng Chu Thiều do đích mẫu sinh ra, mỗi lần cùng phụ thân nói chuyện, tuy rằng muốn giả vờ hiếu thuận ngoan ngoãn, nhưng cuối cùng vẫn cứ quái gở, phụ thân cũng chưa từng thổ lộ lòng mình như hôm nay.
Thấy nữ nhi chăm chú lắng nghe, Chu Dận cảm thấy trong lòng ấm áp, tiếp tục nói: "Con chỉ cần nhớ kỹ, con là nữ nhi của phụ thân."
Chu Dận mỉm cười, nhấn mạnh nói: "Nữ nhi ruột."
Trưởng nữ này của ông, tuyệt đối là con ruột, bộ dáng giống khi ông còn trẻ y như đúc, thậm chí lúc chăm chú nghe người ta nói hai con mắt mở tròn vo cũng giống như ông, làm sao ông có thể không yêu cho được?
Tình cảm của con người đối với con cháu của mình, thực sự rất phức tạp, huyết mạch tương liên ăn sâu đến tận xương tủy, bất luận thế nào cùng không thể tách rời.
Chu Tự Cẩm nghe hiểu ý trong lời nói của Chu Dận, nhưng lại muốn thêm một mồi lửa nữa, để cho phụ thân càng chán ghét đôi phu thê Trung Thuận bá kia hơn, tốt nhất là gặp cũng không muốn gặp đôi phu thê này nữa, càng không cần nhắc đến chuyện tiến cử Trung Thuận bá Tưởng Trường Thanh đi Tây Bắc giúp nạn thiên tai như kiếp trước.
Nàng ngẩng đầu nhìn Chu Dận, sau đó hai tay bưng chén trà, rũ mắt xuống nhẹ nhàng nói: "Phụ thân, thế nhưng Trung Thuận bá là bá tước, Trung Thuận bá phu nhân là bá tước phu nhân, con làm sao dám đắc tội với bà ấy..."
Chu Dận nhẹ nhàng nói: "Không cần để ý đến cái nhìn của người khác, con là nữ nhi của ta, có phụ thân che chở cho con."
Nữ nhi của Chu Dận ông, chẳng lẽ còn phải để ý sắc mặt của phu nhân Trung Thuận bá?
Thấy Chu Tự Cẩm hai mắt to tròn ngây thơ nhìn mình, Chu Dận không khỏi mỉm cười, nói: "Con bình thường nhớ nghe lời một chút, đừng chọc cho mẫu thân con tức giận."
Ngụ ý là chỉ cần Chu Tự Cẩm không chọc cho đích mẫu Chu phu nhân giận là được, không cần để ý tới phu nhân Trung Thuận bá.
Mục đích của Chu Tự Cẩm chính là khiến Chu Dận chán ghét Trung Thuận bá và Trung Thuận bá phu nhân, bây giờ mới chỉ là bắt đầu, hăng quá hóa dở, vì vậy nàng dịu dàng cười gật đầu: "Cám ơn phụ thân, con biết rồi ạ."
Nàng lấy gói đồ mà mình mang đến, sau đó cởi ra lấy bao đầu gối tự tay nàng làm đưa qua: "Phụ thân, mẫu thân bảo con làm cho người một cái bao đầu gối, để cho người dùng khi cưỡi ngựa."
Chu Dận nhận lấy cái bao đầu gối, lật xem tỉ mỉ.
Cặp bao đầu gối này Chu Tự Cẩm đã làm suốt mười mấy ngày, lớp lót bên trong bằng lông cáo đen, lớp ngoài là gấm màu xanh lam, đường may tỉ mỉ, vô cùng khéo léo và ấm áp.
Trong lòng Chu Dận ấm áp, ánh mắt nhìn Chu Tự Cẩm càng thêm yêu thích, giọng nói lại càng ôn hòa hơn: "Tự Cẩm, cặp bao đầu gối này phụ thân rất thích."
Trong lòng Chu Tự Cẩm bỗng dâng lên một dòng nước ấm, có chút ấm áp, có chút lạ lẫm, lại có chút xấu hổ, nàng cúi đầu xuống, lẩm bẩm nói: "Phụ thân, nếu người thích, qua năm mới con sẽ làm thêm cho người một đôi nữa."
Chu Dận thấy lỗ tai của khuê nữ đều đỏ bừng, biết nàng xấu hổ, liền đổi chủ đề: "Nhị công tử Tôn Dục Tuyền của Uy Viễn hầu phủ hôm nay đưa tới đây mấy quyền thơ, nhờ ta giảng giải đánh giá. Phần lớn con cháu gia đình huân quý dốt nát kém cỏi, hắn ta coi như không tệ, yêu thích đọc sách, dự định thi cử nhập sĩ.”
Tuy rằng ông còn trẻ, nhưng dù sao cũng đã làm phụ thân, ông biết vẻ ngoài của Tôn Dục Tuyền rất dễ được các tiểu cô nương sinh ra ấn tượng tốt, bởi vậy khi nói chuyện ánh mắt luôn để ý phản ứng của Chu Tự Cẩm.
Mười ngón tay của Chu Tự Cẩm đan vào nhau, mặt không chút thay đổi nói: "Phụ thân, dáng vẻ hắn trông ẻo lả, con không thích. Con thích nam tử mạnh mẽ hào phóng, giống như Trương Phi của trận Trường Bản Pha [3].
[3]
Trận Trường Bản Pha diễn ra vào năm Kiến An thứ 13 thời Đông Hán , địa điểm là Trường Bản Pha gần Đăng Dương , Nghi Xương ngày nay , hai bên giao chiến là Lưu Bị và Tào Tháo . Tào Tháo dẫn 5.000 kỵ binh tinh nhuệ truy kích quân Lưu Bị. Quân của Lưu Bị bị quân Tào Tháo đánh tan tác, chỉ còn mấy chục kỵ binh chạy thoát. Lưu Bị có thời gian chạy trốn vì Trương Phi đã phá cầu theo dòng nước, trong khi Cam phu nhân và Lưu Chấn sống sót dưới sự bảo vệ của Triệu Vân . Sau chiến tranh, Lưu Bị từ bỏ kế hoạch chuyển đến Giang Lăng và thay vào đó đến Giang Hạ để cùng với con trai cả của Lưu Bưu là Lưu Kỳ. Nguồn baidu.com.Chu Dận: "..."