Chương 10: Kén rễ

Trái tim Chu Tự Cẩm như đang treo lơ lửng giữa không trung, không nơi nương tựa, sau một lúc lâu, lúc này nàng mới hoàn hồn -- thì ra vừa rồi chỉ là mơ ư...

Nàng cảm thấy trên mặt có chút ngứa, đưa tay lên sờ, trên tay ướt sũng.

Đẹp như vậy, nhưng hóa ra chỉ là một giấc mơ...

Tố Tâm thấy Chu Tự Cẩm còn đang ngây người, vội vàng lấy khăn lau đi nước mắt trên mặt nàng: "Tiểu thư, nô tỳ cùng Xuân Kiếm đều ở đây, người đừng sợ, không có chuyện gì đâu..."

Trong lòng Chu Tự Cẩm hiu quạnh, "Ừ" một tiếng, nhắm mắt lại: "Ngươi cũng ngủ tiếp đi!"

Màn được buông xuống, ánh sáng trong giường tối đi.

Chu Tự Cẩm nhắm mắt lại, nỗ lực muốn tiếp tục giấc mơ ấy, nhưng bất luận thế nào đi nữa nàng cũng không thể quay lại được.

Mong thời gian trôi qua nhanh một chút đi, nàng thật sự rất muốn gặp Hứa Phượng Minh.

Ở kiếp này mà nói, nàng mới chỉ hai tháng không gặp Hứa Phượng Minh, nhưng thật ra giữa nàng và Hứa Phượng Minh, đã xa nhau mười một năm.

Nàng đã không gặp Hứa Phượng Minh suốt mười một năm.

Tuyết rơi cả một đêm, đợi đến khi Chu Tự Cẩm thức dậy, Lan Đình đã ngập trong tuyết trắng.

Mấy ngày kế tiếp, Chu Tự Cẩm nghiêm túc làm mười hai đôi tất lụa trắng, sáu đôi cho Chu Dận là thêu thanh trúc, sáu đôi cho Chu phu nhân thêu hoa sen, sau khi thêu xong thì tự mình đưa qua.

Chu Dận rất vui vẻ, đưa cho Chu Tự Cẩm một tờ ngân phiếu mệnh giá một trăm lượng: "Cầm lấy đi mua hoa thúy [2] đeo!"

[2] là đồ trang sức được phụ nữ đeo trên đầu.

Thật ra hắn càng muốn tặng mực thơm Danh Nghiễn cho nữ nhi hơn, chẳng qua sở thích của Chu Tự Cẩm hơi thô tục, đã nói rõ mình chỉ thích bạc, hắn cũng đành phải thô tục theo vậy.

Chu Tự Cẩm cười tít mắt cất ngân phiếu đi: "Cảm ơn phụ thân!"

Chu phu nhân tiếp nhận đôi tất lụa trắng thêu hoa sen, nhìn một chút hoa văn cùng đường kim mũi chỉ, khẽ gật đầu nói: "Nữ nhi hồng của ngươi coi như không tệ."

Chu Tự Cẩm ở trước mặt Chu phu nhân rất quy củ: "Nếu mẫu thân mang vừa chân, con lại làm thêm cho mẫu thân mấy đôi."

Chu phu nhân nhìn nàng một cái, nói: "Tất lụa trắng thực ra cũng không cần, ngươi làm cho phụ thân ngươi hai cái bao đầu gối đi, trời đông giá rét rồi, ông ấy hàng ngày phải cưỡi ngựa vào triều sớm, đầu gối có chút không chịu nổi."

Chu Tự Cẩm vội vàng đồng ý.

Nàng vừa trở lại Lan Đình, Chu phu nhân liền phái Vương ma ma đưa tới một thớt sa tanh lớn trắng trơn Tùng Giang cùng một thớt vải gấm hoa văn đỏ thẫm: "Phu nhân nói, cho Đại tiểu thư may một bộ áo lụa trắng cùng váy lụa hoa mã diện để mặc."

Chu Tự Cẩm vội nói cảm ơn, lại bảo Tố Tâm lấy một thỏi bạc nhỏ đưa cho Vương ma ma: "Ma ma cầm lấy dùng trà", rồi đích thân đưa Vương ma ma ra ngoài.

Đợi đến khi tuyết tan, đã là mùng tám tháng chạp.

Buổi sáng thức dậy, Chu Tự Cẩm rảnh rỗi không có gì làm, liền lấy cái khay may vá ra, tiếp tục làm bao đầu gối cho Chu Dận, để bày tỏ lòng hiếu thảo của mình.

Trong lúc nàng đang bận rộn, đại nha hoàn Phù Cừ bên Huệ Sướиɠ đường đi guốc gỗ tới: "Đại tiểu thư, hôm nay là ngày mùng tám tháng chạp, trong phủ chuẩn bị cháo mùng tám tháng chạp, phu nhân mời người qua."

Chu Tự Cẩm vừa đi tới hành lang chính phòng Huệ Sướиɠ đường, liền nghe thấy bên trong có tiếng cười vui vẻ, nàng mỉm cười bước vào trong phòng.

Trong phòng vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Chu Dận ngồi trên giường la hán, trên tay cầm một bức tranh cổ, kiên nhẫn giảng giải.

Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề một trái một phải vây quanh hắn, một bên nghe, một bên đặt câu hỏi.

Chu phu nhân đang cầm một trái quýt vàng bóc vỏ, ánh mắt mỉm cười nhìn cha con ba người họ.

Sau khi đi vào, Chu Tự Cẩm khụy gối hành lễ: "Thỉnh an phụ thân mẫu thân."

Chu Dận thấy nàng đi vào, vội nói: "Tự Cẩm đến rồi!"

Lại nói với Chu Thiến Hề Chu Phán Hề: "Tỷ tỷ các con cũng hiểu tranh của Lưu Tùng Niên, để cho nàng nói với các con đi!

Lần trước Chu Tự Cẩm chọn sách từ chỗ hắn, một trong số đó chính là bản gốc thư họa của Lưu Tùng Niên.

Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề đồng thời nhìn về phía Chu Tự Cẩm, trong mắt đều không cho là đúng -- nghe nói là ở nhà quan lại bình thường nuôi lớn, cũng hiểu về tranh của bậc thầy tiền triều Lưu Tùng Niên?

Chu Tự Cẩm mím môi nở nụ cười, đi tới nói: "Không dám nói hiểu, nhưng cũng coi như đã gặp qua một số bút tích chân chính của Lưu Tùng Niên."

Hứa Phượng Minh thích sưu tầm tranh cổ, Chu Tự Cẩm bị ảnh hưởng bởi nàng ấy, cũng được mở mang không ít.

Thấy Chu Tự Cẩm khoe khoang như thế, Chu Thiến Hề cùng Chu Phán Hề nhìn nhau một cái, ngầm hiểu ý nhau.

Chu Phán Hề cười hì hì nói: "Tỷ tỷ, tỷ đến nói một chút về bức "Bức tranh khách nói chuyện bên suối đình [1]" này của Lưu Tùng Niên cho chúng ta nghe đi!"

[1] Đó là một bức tranh màu nhạt trên lụa do Lưu Tùng Niên sáng tác vào thời Nam Tống, và hiện nó nằm trong Bảo tàng Cung điện ở Bắc Kinh.

Chu Thiến Hề đưa bức họa trong tay qua, ánh mắt sáng ngời nhìn Chu Tự Cẩm.

Chu Tự Cẩm lại gần xem xét cẩn thận, nói: "Bức tranh khách nói chuyện bên suối đình" của Lưu Tùng Niên miêu tả cảnh văn nhân gặp gỡ. Trọng tâm của bức họa là ở bên phải, nét vẽ tỉ mỉ, rõ ràng mà tinh tế, trước kia ta đã từng nhìn thấy một bức tranh khác của ông ấy là "Tùng song độc dịch đồ"..."

Chu Dận thấy đầu của ba tỷ muội ngày càng chụm lại gần nhau hơn, đúng là khó có được lúc thân cận, trong lòng rất thích, vươn tay nắm lấy tay Chu phu nhân, nhẹ nhàng nói: "Phu nhân, xem tỷ muội bọn chúng thân thiết như vậy, ta rất vui."

Chu phu nhân ngước mắt nhìn trượng phu, sóng mắt lưu chuyển cũng là vui mừng.

Bà liếc mắt ra hiệu cho Chu Dận, hai người đứng lên đi đến thư phòng ở phía tây của Chu phu nhân.

Đến thư phòng, lúc này Chu phu nhân mới lên tiếng nói: "Sang năm là Đại tiểu thư đã cập kê, Tử Thừa chàng có tính toán gì không?"

Chu Dận do dự một chút, nhớ tới lời Chu Tự Cẩm đã nói, cũng không tiện nói Chu Tự Cẩm muốn trở lại bên cạnh Nhị cô nương phủ An Quốc Công, nên qua loa nói: "Ta còn chưa nghĩ ra..."

Chu phu nhân nhẹ nhàng nói: "Có hai nhà coi như cũng không tệ. Một người là con trai thứ hai của Uy Viễn Hầu phủ Tôn Dục Tuyền, năm nay mười sáu tuổi; một người là Tưởng Củng con trai thứ ba của Trung Thuận bá, chàng đã gặp qua. Nếu như đều chướng mắt, chúng ta lại xem tiếp."

Uy Viễn Hầu phu nhân là biểu tỷ của bà, Trung Thuận bá phu nhân là đại tỷ ruột thịt của bà, Tôn Dục Tuyền là thứ tử của biểu tỷ, Tưởng Củng là thứ tử của tỷ tỷ ruột, mặc kệ chọn người nào trong hai người này, Chu Tự Cẩm gả qua đều có đích mẫu là bà chiếu cố, không đến mức bị khi dễ.

Chu Dận thì lại muốn từ trong môn sinh của mình chọn ra một người có gia cảnh bần hàn nhưng nhân phẩm tốt làm con rể, như vậy tương lai con rể nhìn ở mặt mũi hắn, cũng không dám khinh nhờn khuê nữ của hắn...

Chỉ là đêm đó Chu Tự Cẩm nói như vậy, hắn cũng nhận được tin tức xác thực, tháng ba sang năm trong cung xác thực phải tuyển phi cho Thái tử Lâm Kỳ...

Chẳng lẽ Tự Cẩm thật sự muốn theo Hứa nhị tiểu thư vào Đông cung làm nữ quan sao?

Chu Dận nắm chặt tay thê tử: "Chờ một chút, chờ một chút nữa đi!"

Lúc này bên ngoài truyền đến giọng nói của Chu Phán Hề: "Đại tỷ, tỷ thật sự đã xem qua "Giang sơn thu sắc đồ" của Triệu Bá Câu? Tất cả đều nói bức họa này đã bị mai một rồi!"

Chu Dận nhẹ nhàng hôn lên trán thê tử một cái, nói: "Tỷ muội bọn chúng hòa thuận, ta cũng yên tâm."