"Ngươi học võ công từ lúc nào vậy?”
“Ta học võ công lúc nào thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi bình thường cũng có quan tâm gì đến ta đâu.”
Tinh Húc nhíu mày. Tuy hắn không thích lắm câu trả lời của Sử Hồng nhưng hắn phải thừa nhận là y nói không sai. Bình thường hắn trốn Sử Hồng còn không kịp thì có rảnh đâu mà quan tâm y tập luyện cái gì. Nhưng với những gì hắn biết về Sử Hồng thì con người này không giống là sẽ hứng thú với việc tập luyện võ thuật, nói gì đến chuyện có thể đánh tay đôi với hắn tốt như thế. Có thể đạt đến trình độ này chứng tỏ y phải tập luyện từ nhỏ rồi. Không lẽ lâu nay y trước mặt người khác đều là giả vờ? Còn nữa thái độ trả lời của Sử Hồng với hắn hình như không giống bình thường.
“Ngươi xuống khỏi người ta ngay! Muốn gϊếŧ thì gϊếŧ luôn đi, cho ta một nhát kiếm thật thống khoái. Đừng có nói lảm nhảm nữa!”
Sử Hồng bình thường rất thích tiếp xúc với cơ thể của hắn. Bị hắn đè lên người lại còn lột y phục như vậy y đã sớm hét lên sung sướиɠ rồi. Vậy mà cái thái độ của Sử Hồng như thế này quả thực rất khác lạ.
Thấy Tinh Húc mãi không có hành động gì Sử Hồng nhẹ nhàng rút thanh chủy thủ trong ngực xoay người đâm về phía Tinh Húc. Tinh Húc bị trúng một dao vào cánh tay, chảy rất nhiều máu. Sử Hồng vùng dậy nhưng vẫn bị Tinh Húc túm cổ áo đè xuống. Chủy thủ bị y đá văng ra xa. Tinh Húc bị đâm khá sâu, đau đến tận xương nhưng hắn lại càng tức giận hơn. Không ngờ lại có ngày hắn bị một kẻ như Sử Hồng làm bị thương.
Sử Hồng không ngờ Tinh Húc bị đâm một nhát như thế mà vẫn còn sức lực lớn như vậy. Bây giờ mà hắn thoát không được thì chết chắc.
“Khốn kiếp! Ngươi chỉ vì muốn có được ta mà sẵn sàng giao linh hồn cho ma quỷ. Ta sẽ tận diệt cả cơ thể lẫn linh hồn ngươi để xem con quỷ kia lấy chỗ đâu mà ẩn náu.”
“Này, trí tưởng tượng của ngươi phong phú quá đó! Ma quỷ gì ở đây? Nếu mà có ma quỷ thật thì ngươi đã sớm chết rồi!” Sử Hồng gào lớn.
Đôi mắt Tinh Húc đột nhiên chuyển màu đỏ như máu. Bàn tay vẫn đang nhỏ máu tong tong đột nhiên phát ra một luồng sáng đỏ. Cánh tay đưa lên cao, ánh sáng kì lạ kia càng lúc càng đỏ rực như màu máu. Sử Hồng cảm nhận được thứ này mà bị đánh xuống cơ thể thì chắc chắn thịt nát xương tan. Hắn phải chạy nhưng hắn hiện tại không cựa quậy được.
“Chủ nhân!”
Cảnh Điền đúng lúc này chạy xộc vào. Cả người hắn lúc này toàn thương tích, quần áo lấm bẩn. Nhìn thấy Sử Hồng bị đè dưới đất lại sắp bị tấn công bởi sức mạnh của một thuật sĩ, hắn liều mạng lao vào nhưng nửa chừng lại bị Kim Yến nhảy tới đá một phát văng ra.
Tuy Cảnh Điền chạy tới không kịp nhưng nhờ sự xuất hiện kịp thời của y khiến hành động của Tinh Húc dừng lại trong một khắc, sức lực cũng còn tập trung như lúc nãy. Sử Hồng nhân lúc đó vùng dậy đấm vào giữa mặt Tinh Húc. Tinh Húc quá bất ngờ không kịp trở tay nên ngã ngửa ra sau. Máu mũi, máu miệng chảy không ngừng. Kim Yến vội chạy tới đỡ Tinh Húc dậy. Nhân lúc này Sử Hồng đỡ Cảnh Điền dậy chạy ra khỏi phòng.
“Chủ tử, để thuộc hạ sai người đuổi theo.”
“Không cần. Tên đó sẽ còn quay lại.”
“Chủ tử, người chảy nhiều máu quá. Thế tử mà có thể khiến người bị thương đến vậy sao?” Kim Yến vừa nói vừa nhanh chóng xé vạt áo bên trong băng bó cho Tinh Húc.
“Ta cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện này nói sau đi.”
“Để thuộc hạ đưa ngài vào trong băng bó. Người đâu, gọi thái y!”
...***...
Cảnh Điền tuy bị đánh cho thương tích đầy mình nhưng Kim Yến không có ác ý với hắn nên hắn bị thương không nặng, vẫn đủ sức ôm Sử Hồng nhảy khỏi tường chạy ra ngoài. Nhưng kỳ lạ là lính của phủ thái tử lại không đuổi theo hắn. Cả hai chạy trốn về lại nhà trọ đã thuê trước đó ở trong kinh thành.
Về đến nơi, họ không gọi đại phu mà Sử Hồng tự mình giúp Cảnh Điền chữa trị vết thương. Dù sao cũng chỉ là những vết thương ngoài da, hắn có chuẩn bị sẵn những thuốc mỡ tốt nhất dùng cho những tình huống như vậy. Cảnh Điền từ chối mấy lần nhưng vì Sử Hồng cứ kiên quyết nên hắn đành ngoan ngoãn ngồi im để hắn làm, trong lòng cảm kích không thôi.
“Có gì muốn hỏi thì hỏi đi! Cứ nhìn ta chòng chọc khiến ta ngứa ngáy hết người rồi đây này.”
Cảnh Điền đỏ mặt ho nhẹ vài cái.
“Làm thế nào mà chủ nhân có thể sống sót dưới sự tấn công của thái tử điện hạ vậy? Lúc chạy vào phòng thuộc hạ đã nghĩ là ngài chết rồi.”
“À. Ta cũng tưởng là mình chết chắc rồi. Đều là may mắn thôi. Lúc đó cũng là nhờ ngươi chạy vào kịp nếu không là ta tan xương nát thịt dưới tay hắn rồi.”
“Thuộc hạ không nghĩ là thái tử lại dám ra sát chiêu như vậy. Lúc đó thái tử điện hạ không chỉ muốn gϊếŧ chủ nhân mà còn muốn hủy thi diệt tích.”
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó Sử Hồng vẫn còn cảm thấy rùng mình. Chưa bao giờ hắn ở trong một tình huống cận kề cái chết đến như vậy. Lúc đó nhìn ánh mắt đỏ màu máu của Đường Tinh Húc nhìn hắn cùng ánh sáng đỏ đầy sát khí đến rợn người kia, hắn sợ đến mức không cử động được. Chính nhờ Cảnh Điền chạy vào đột ngột đã làm hắn bình tĩnh lại.
Sử Hồng giữ hai bàn tay đang run lên bần bật. Có lẽ không nên đến tìm Đường Tinh Húc thêm lần nào nữa. Một lần tìm đường chết như thế này đối với hắn đã là quá đủ rồi. Còn chuyện trở về thế giới cũ hắn sẽ tìm cách khác. Ngoài Vĩnh Hy quốc đâu phải những nước khác không có thuật sĩ, hắn sẽ đến nước khác tìm kiếm.
“Chủ nhân, phải báo lại chuyện này cho lão gia biết. Thái tử có ý định muốn gϊếŧ ngài. Ngài cũng đã gây thương tích cho thái tử điện hạ, nếu điện hạ báo lại chuyện này cho hoàng thượng thì chúng ta trở tay không kịp. Có khi chủ nhân sẽ bị nhốt vào ngục lần nữa. Như vậy sẽ còn nguy hiểm hơn."
“Không sao. Hôm nay hắn dám giăng bẫy gϊếŧ ta, lại còn dám để ta chạy thoát ra ngoài. Ngươi tưởng hắn không tính được trường hợp ta sẽ chạy về mách lại với cha ta sao. Dù sao chuyện xảy ra cũng không có nhân chứng, có nói ra cũng không ai được lợi. Ta có cách xử lý. Trước mắt cứ im lặng đi.”
Cảnh Điền ngẩn người nhìn Sử Hồng, cảm giác khá khó tin.
“Chủ nhân, kể từ khi ra khỏi ngục người đã thay đổi rất nhiều. Người đã biết suy nghĩ hơn, cũng biết lắng nghe hơn. Nhiều lúc thuộc hạ có cảm giác người trước mặt mình không phải là chủ nhân mà là một người khác trú ngụ trong cơ thể này vậy.
Sử Hồng hơi giật mình. Tên này rốt cuộc cũng nói đến chuyện này rồi. Hắn cũng đã nghĩ sẵn phải trả lời như thế nào đối với những câu hỏi kiểu này.
“Con người ai cũng phải có lúc trưởng thành chứ, chỉ là trưởng thành có chút muộn. Ở trong ngục một đêm ta đã suy nghĩ rất nhiều và cũng đã hiểu ra được nhiều điều. Như chuyện này chẳng hạn, thái tử đã muốn gϊếŧ ta rồi thì ta còn tiếp tục theo đuổi hắn làm gì nữa, ngươi nói có đúng không? Để giữ mạng cho bản thân thì nên từ bỏ đi là vừa.”
“Thuộc hạ hiểu suy nghĩ của chủ nhân, chỉ là… thuộc hạ cảm thấy rất đáng tiếc. Chủ nhân đã yêu thích thái tử nhiều đến như thế, theo đuổi mấy năm lâu như vậy rồi thế mà một chút tình cảm cũng không nhận được.”
“Có gì đâu chứ. Bản thế tử là đoạn tụ mà. Không có được trái tim của thái tử thì tìm một nam nhân khác đẹp trai hơn y, ngầu hơn y. Rồi ta sẽ nhanh chóng quên được chuyện tình đau đớn này thôi.”
Cảnh Điền đột nhiên ánh mắt sa sầm khiến Sử Hồng kinh ngạc.
“Sao thế?”
“Chủ nhân, ngày trước ngài vốn không phải là đoạn tụ. Thái tử là nam nhân đầu tiên và duy nhất cho đến giờ mà ngài thích. Ngài còn tuyên bố rất hùng hồn trước mặt lão gia rằng cả đời này ngoài Đường… à, thái tử ra sẽ không thành thân bất kì ai hết. Nếu thái tử cưới người khác thì ngài sẽ tự vẫn.”
Sử Hồng nghe mà hết cả hồn. Nguyên chủ tuyên bố hùng hồn thế cơ à?
“Ngươi tin mấy lời xàm xí đó làm gì chứ? Chẳng qua lúc ấy tình cảm của ta đang rất sâu đậm, coi thái tử là trên hết, không có gì sánh được hắn nhưng theo đuổi lâu như vậy rồi mà chẳng thu được gì thì phải thay đổi chứ, đúng không?”
“Cái này… vâng.”
“Hơn nữa, y là thái tử đương triều, sau này khi kế thừa hoàng vị thì cần cũng phải có con nối dõi chứ. Ta cứ bám theo y mãi như thế chẳng phải sẽ khiến y khó tìm người nối nghiệp sao?”
“Hoàng thượng nói người sinh cả mấy chục vị hoàng tử không cần phải lo không có người nối dõi.”
“… Được rồi. Ta mệt rồi. Ngủ đi.” Nói chuyện thêm vài câu nữa chắc hắn đập đầu vào gối tự tử luôn quá.
...***...
Việc thái tử bị thương ở cánh tay là hoàn toàn được giấu kín. Sáng hôm sau Đường Tinh Húc vẫn vào cung thượng triều như bình thường, cư xử như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng đến buổi chiều khi hắn có việc phải ra khỏi cung thì bị một nhóm khoảng năm sáu người dân chặn kiệu. Bọn họ nói có đơn muốn tố cáo. Tinh Húc ngạc nhiên ngồi trong kiệu hỏi vọng ra:
“Tại sao lại trình đơn cho bổn thái tử? Các ngươi có kiện cáo gì thì trình cho quan phủ địa phương chứ?”
“Bẩm thái tử điện hạ, bọn thảo dân đã trình quan phủ nhưng đều không giải quyết được nên mời liều mạng cầu cạnh thái tử điện hạ. Thảo dân nghe nói thái tử yêu dân như con, nhất định sẽ giải quyết giúp thảo dân.”
Người dân đã nói đến thế hắn không thể không giúp. Tinh Húc sai người nhận lấy đơn thì lại nghe đám dân đó nói:
“Bọn thảo dân muốn chính tay dâng lên cho thái tử điện hạ.”
“Này, các ngươi đừng có được đằng chân lên đằng đầu. Thái tử điện hạ thân phận cao quý cỡ nào, đâu phải người mà các ngươi muốn gặp thì gặp.”
“Im miệng! Sao ngươi dám nói những lời khó nghe như thế hả?” Tinh Húc bực mình quát.
Tên hầu ở ngoài hốt hoảng vội quỳ xuống xin tha tội. Tinh Húc vén màn che rời khỏi kiệu, đến gần đám dân thường kia. Nhưng khi chỉ còn hai ba bước nữa đến nơi thì Tinh Húc bỗng khựng lại. Hắn phát hiện biểu hiện của đám dân này hơi lạ. Hắn quan sát thấy tay chân bọn chúng rất săn chắc, hơn nữa ánh mắt không giống như đang cầu cạnh.
Nhìn thấy thái tử đột nhiên dừng bước, sắc mặt đám dân thường đột nhiên thay đổi. Bọn chúng rút từ sau lưng, từ trên người ra những con dao phóng về phía Đường Tinh Húc. Xung quanh bốn phía, hàng chục dân thường đột nhiên rút kiếm lao vào tấn công kiệu của thái tử. Kim Yến từ nãy đã có dự cảm không hay, đã kịp thời kéo thái tử ra phía sau chém phăng những con dao đang phóng tới. Đoàn người hộ tống thái tử khi đó chỉ có bốn ảnh vệ bây giờ đang phải chia ra đối phó với gần ba mươi tên thích khách giả dạng thường dân.