Chương 48

Hoàng thượng bị một loạt tấu chương dâng lên liên tục thế này có chút choáng váng. Ông ta không cần hỏi cũng biết chủ mưu của chuyện này chính là Khang vương. Ông ta không hiểu chính là trước kia Sử Tân Vinh luôn tỏ rõ thái độ ủng hộ thái tử, nhưng tại sao bây giờ lại đột nhiên chuyển hướng như vậy. Hơn nữa chuyện tấu chương dâng lên hàng loạt tố cáo thái tử thế này nếu như có sai sót chẳng phải sẽ tự trở thành trò cười sao?

Hoàng thượng lật xem các bản tấu. Mỗi tấu sớ dâng lên đều đi kèm với giấy tờ sổ sách chứng minh. Ông nhìn một hồi, cảm thấy không thể tin nổi. Tinh Húc không thể làm ra những loại chuyện này được, vậy những bằng chứng này là thế nào?

"Thái tử, giải thích cho trẫm nghe."

Hoàng thượng ném một sấp bản tấu xuống trước mặt hắn. Tinh Húc ngạc nhiên mở ra xem. Mọi vật chứng đều được chuẩn bị rất chu đáo. Nhìn qua không cảm giác được có sơ hở gì.

"Bẩm phụ hoàng, nhi thần hoàn toàn không phạm những tội này. Những bằng chứng ở đây đều là bịa đặt. Nhi thần xin phụ hoàng hãy tra xét rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho nhi thần."

"Tâu bệ hạ, thần và các vị quan khác đều có chứng cứ, nhân chứng cụ thể mới dám dâng tấu. Thái tử nói như vậy không khác gì bảo chúng thần vu oan giá hoạ. Kính mong bệ hạ xem xét."

Dưới sức ép của triều thần cùng với việc thái tử không có bằng chứng chứng minh bản thân vô tội, hoàng thượng buộc phải bắt giam thái tử lại rồi giao cho Hình Bộ điều tra.

Sau khi bị đưa vào ngục một lúc thì Sử Tân Vinh đến thăm hắn. Tinh Húc khá bình tĩnh, không tỏ vẻ cáu giận hay hốt hoảng gì. Tối hôm trước khi nhìn thấy gương mặt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, hắn đã sinh nghi rồi. Chỉ không ngờ mình lại bị trả thù như thế này.

"Khang vương ra tay thật nhanh và dứt khoát. Bản thái tử kính phục ngài."

"Ngươi đã chẳng còn là thái tử nữa rồi. Đừng có dùng giọng điệu đó nói chuyện với ta."

"Ta sẽ sớm được thả ra thôi. Những bằng chứng đó đều là giả mạo. Đã là giả mạo thì làm sao có thể qua mắt được Hình Bộ kia chứ."

"Đúng. Những bằng chứng đó là giả mạo. Nhưng ngươi nghĩ bản vương đã cất công bày ra cục diện này thì sẽ để ngươi thoát được dễ dàng sao?"

Tinh Húc nhíu mày nhìn ông ta.

"Rốt cuộc là chuyện gì mà khiến Khang vương phải mạnh tay như thế này với ta? Ít ra ngươi cũng phải cho ta một lý do chứ."

"Được. Ta cho ngươi biết lý do. Nửa năm trước, ngươi hại con ta bị nhốt trong Đại lý tự sau đó hạ độc nó. Ngươi có thừa nhận không?"

Tinh Húc giật mình nhưng không quá ngạc nhiên. Chuyện hắn ám sát Sử Hồng bất thành trong Đại Lý Tự hắn biết sớm muộn gì cũng sẽ lộ. Hơn nữa hắn cũng đã chuẩn bị sẵn cho ngày này rồi. Tinh Húc ngay lập tức quỳ xuống, dập đầu tạ tội với Sử Tân Vinh.

"Khang vương gia, ta thừa nhận ngày đó ta ngu dại. Bởi vì cảm thấy Sử Hồng quá phiền phức. Vì sự ích kỷ của hắn mà làm ta nhục nhã vô cùng nên trong lúc nóng giận nhất thời đã nảy sinh ý định hạ độc hắn. Thật may là y không chết. Ta đã rất hối hận với hành động của mình. Ta cũng đã thừa nhận chuyện này với Sử Hồng và cầu xin hắn tha thứ. Hắn đã đồng ý rồi. Mong Khang vương gia tha thứ cho ta, cho ta cơ hội được chuộc tội với Sử Hồng. Ta nguyện dùng cả đời này để bù đắp lại cho hắn."



Sử Tân Vinh đột nhiên cười. Cười một cách đau đớn, cười đến chảy nước mắt khiến Tinh Húc không khỏi giật mình. Hắn không hiểu nếu Sử Hồng đã may mắn thoát chết, hắn cũng muốn chuộc tội thì tại sao nụ cười của ông ta lại đau đớn đến cùng cực thế kia?

Bất thình lình Sử Tân Vinh vung tay đấm một phát thật mạnh vào mặt Tinh Húc. Cú đấm mạnh đến nỗi khiến Tinh Húc gãy mất hai cái răng, miệng đầy máu. Tinh Húc không giận ông ta. Đối với một người có con suýt bị hắn gϊếŧ thì hắn đáng bị đấm một quả như thế. Hắn chỉ thấy kinh ngạc khi nhìn vào đôi mắt ướt nước đỏ ngầu của ông ta.

"Ngươi xin lỗi, ngươi bù đắp thế nào? Ngươi tưởng kẻ mà ngươi gặp lâu nay là Sử Hồng sao? Không. Sử Hồng thật sự đã bị ngươi gϊếŧ chết ở Đại Lý Tự rồi. Đó là kẻ xuyên từ một thế giới khác đên nhập vào cơ thể của nó."

Tinh Húc mở tròn mắt bàng hoàng.

"Hồng nhi theo đuổi ngươi suốt ba năm, vậy mà khi cơ thể nó bị một người khác cướp lấy ngươi hoàn toàn không nhận ra. Thật xót xa cho con ta. Nó dành hết tình cảm cho ngươi thì ngươi lại gϊếŧ nó. Và giờ ngươi có tình cảm với tên giả mạo đó rồi chứ gì? Đó gọi là bù đắp à? Ngươi nên tự sát đền mạng cho Hồng nhi thì đúng hơn!"

Tinh Húc ngồi bệt xuống đất, không nói gì. Hắn vẫn không thể nào tin nổi những gì mình vừa nghe. Không phải hắn gϊếŧ hụt Sử Hồng. Hắn đã thành công. Thảo nào Sử Hồng lại nói hắn đã gϊếŧ y lúc ở Đại Lý Tự. Thảo nào tính cách của Sử Hồng lại khác biệt như vậy. Hắn đã nghi ngờ nhưng rồi lại bỏ qua chỉ vì cho rằng Sử Hồng muốn trả thù hắn.

Hắn đã thực sự gϊếŧ người.

Một thuật sĩ cả đời theo đuổi chính nghĩa như hắn vì một chút nóng giận nhất thời mà đã gϊếŧ người. Hắn cứ nghĩ hắn có cơ hội để sửa đổi nhưng hoá ra…

"Mục đích ta đưa ngươi vào ngục là muốn ngươi trải nghiệm qua những gì mà con ta đã phải nếm trải. Mỗi ngày ta sẽ cho người đưa thức ăn nước uống đến cho ngươi, nhưng bất kì lúc nào ta cũng có thể hạ độc trong những thứ đó. Ngươi có thể tùy chọn dùng hay nhịn đói."

"Ta đã gϊếŧ Sử Hồng, ta chấp nhận đền mạng. Khang vương cứ việc gϊếŧ ta. Ta sẽ không phản kháng."

"Ngươi tưởng muốn chết dễ thế sao? Ta không cho phép. Ta muốn ngươi phải từ từ trải qua nó, cảm qua sự sợ hãi và lo lắng hàng ngày, hàng giờ. Không một ai đến cứu ngươi đâu."

"Không được." Tinh Húc đột nhiên túm lấy vạt áo Sử Tân Vinh. Ánh mắt kiên quyết nhìn thẳng vào ông mà nói: "Ta chưa thể chết lúc này được. Khang vương, ngươi không cần phải phí sức như vậy để gϊếŧ ta. Ta hiện tại đã không còn sống được bao lâu nữa. Chưa đầy một năm nữa ta sẽ kiệt sức mà chết. Trước lúc đó ngươi hãy cho ta thời gian. Ta có vài việc vẫn chưa hoàn thành. Sau khi làm xong rồi ta sẽ đến gặp ngươi, đến lúc đó tùy ngươi muốn làm gì cũng được."

Sử Tân Vinh chỉ nhếch mép cười mỉa.

"Đã vào đây rồi ngươi nghĩ ta sẽ để ngươi rời đi. Đừng mơ! Không cần phải lo mình chết cô độc đâu. Ta đã cho tên giả mạo kia uống độc hạt đỉnh hồng. Cho dù Khúc Phong có dùng pháp lực cũng không cứu nổi nó. Nó sẽ theo ngươi nhanh thôi."

Hai mắt Tinh Húc trợn trừng. Hắn đứng phắt dậy, túm lấy cổ áo Sử Tân Vinh nhìn y với gương mặt không tin nổi.

"Ngươi gϊếŧ hắn? Tại sao ngươi lại làm vậy? Hắn đâu có lỗi gì? Sử Hồng là do ta gϊếŧ kia mà."

"Ai nói hắn không có lỗi? Lỗi của hắn chính là đã chiếm lấy cơ thể Hồng nhi, ngang nhiên lừa ta suốt nửa năm. Nếu hắn còn ở đây thì Hồng nhi không thể trở về, cho nên ta chỉ đơn giản là đưa hắn trở về nơi hắn nên về mà thôi."

"Ngươi… Khốn nạn! Ngươi đúng là điên rồi! Sử Hồng sao lại có người cha điên khùng như ngươi chứ?"



"Ngươi còn có mặt mũi mắng ta sao? Ta như vậy là do ai? Là do ngươi đã gϊếŧ con ta. Chính ngươi là người đã đưa hắn đến thế giới này, cũng chính ngươi đẩy hắn đến chỗ chết."

Tinh Húc bàng hoàng chết đứng người. Sử Tân Vinh phủi phủi trên cổ áo như thể nó bị dính bụi bẩn rồi phất tay rời khỏi phòng giam. Ông ta rời khỏi không bao lâu thì Tinh Húc thẫn thờ ngồi phịch xuống đất. Gương mặt vẫn chưa hết bàng hoàng.

Là hắn gϊếŧ chết Sử Hồng rồi hại chết người mà hắn thương yêu nhất. Hắn phải làm gì bây giờ? Hắn muốn gặp Sử Hồng, muốn nhìn thấy y. Chỉ cần có thể nhìn thấy thôi là đủ rồi.

...***...

Lúc Sử Tân Vinh rời khỏi Đại Lý Tự thì gặp Đường Mình Thành đang đứng ở bên ngoài. Ông ta hơi cúi người.

"Vi thần không biết nhị điện hạ đang ngồi đợi ở đây nếu không đã nhường chợ người sớm hơn. Nhị điện hạ cần phải nhanh chân lên. Lát nữa sẽ không ai có thể được vào thăm nữa đâu."

"Không phải. Ta là đang đợi vương gia."

"Đợi vi thần?"

"Vậy thì điện hạ càng nên nói sớm mới phải. Sao lại đứng chờ ở đây? Điện hạ chờ lâu chưa?"

"Vương gia không cần phải khách sáo như vậy. Ngươi biết thừa ta đến đây làm gì. Tại sao phải làm đến mức này? Hắn đắc tội gì với ngươi sao?"

"Vi thần đúng là có chút khúc mắc với thái tử nhưng đó không phải là tất cả. Dù sao thì một người như thái tử ngồi trên chức vị này vẫn hơi quá sức, nên nhường cho một người khác có khả năng hơn, như nhị điện hạ đây chẳng hạn."

"Ta thừa nhận là ta muốn ngôi vị thái tử nhưng không phải theo cách này. Những tội danh đó chắc chắn không phải của Tinh Húc. Ngươi không muốn nó làm thái tử cũng không nên vu tội cho nó như thế."

"Ai bảo là vi thần vu tội cho thái tử? Tấu chương dâng lên có bằng chứng rõ ràng. Nhị điện hạ có thể xin bệ hạ chờ xem thử. Ngôi vị thái tử này sẽ nhanh chóng trở thành vô chủ thôi. Nếu nhị điện hạ không muốn ngồi thì có thể nhường cho người khác."

"Ngươi…"

"Vi thần còn có việc. Nếu nhị điện hạ không còn chuyện gì nữa thì vi thần xin cáo lui trước."

Minh Thành siết chặt tay, ánh mắt đầy tức giận. Cả triều đình này đều biết hắn là người cạnh tranh gay gắt nhất với thái tử. Giờ thái tử bởi hạ bệ, hắn lại nhân cơ hội lên ngồi thì cái vị trí thái tử của hắn còn bị người đời sỉ vả đến như thế nào. Tên Khang vương đó đúng là điên mà.

T/g: A Húc nóng giận nhất thời để rồi hối hận cả đời.