Thiên Ân đã bị hạn hán nặng suốt hai tháng, không có lấy một giọt mưa, đồng ruộng thì khô cạn, nước sông gần như cạn kiệt. Việc thái tử đến Thiên Ân là hoàn toàn bí mật không được thông báo trước. Chiếc xe ngựa chỉ dừng trước cổng thành rồi tất cả đi vào bên trong. Trước khi vào thành Tinh Húc yêu cầu tất cả mọi người thay y phục thường dân đã chuẩn bị từ trước, đặc biệt là Tình Húc còn thay đổi cả diện mạo, rồi mới từng tốp từng tốp thay nhau vào cổng thành.
Khi bọn họ vào thành đâu đâu cũng thấy dân chúng nổi loạn đòi thái tử đến giải cứu cho dân Thiên Ân. Sử Hồng nhìn mà hết hồn. Nhìn các cách người dân gào thét gọi tên thái tử tuyệt vọng Sử Hồng mới sâu sắc cảm nhận được ở thế giới này bọn họ tôn thờ thuật sĩ như một vị thần vậy. Kể cũng phải, bọn họ có pháp lực thông thiên kia mà.
“Còn đứng đó làm gì? Mau đi thôi.”
Tinh Húc lạnh mặt nói rồi bỏ đi về phía trước. Sử Hồng không khỏi ngạc nhiên đồng thời cũng cảm thấy rất tức giận. Dân tình gào thét gọi tên y, có thể gọi là đang cầu cứu y vậy mà y dửng dưng như không. Lạnh lùng đến mức như thế thì không thể gọi là con người được. Hắn tức giận chạy lên nắm lấy cánh tay áo Tinh Húc níu lại.
“Ngươi đi đâu đấy?”
“Ngươi nghĩ ta đến đây để làm gì? Bỏ tay ra!”
“Ta không bỏ. Ngươi có phép thuật. Ngươi rõ ràng có thể ngay lập tức cho mưa để cứu họ. Vậy mà ngươi đi đâu đấy?”
“Không mưa mấy ngày nữa cũng không chết được.”
Tinh Húc giằng tay ra lại tiếp tục bước đi, bỏ qua tất cả những lời kêu gào của dân chúng. Sử Hồng thực sự nhịn không nổi. Hắn vẫn nghe nhiều người nói thái tử tính tình lạnh lùng. Cái này không chỉ là lạnh lùng mà là vô tâm. Hắn chạy theo thấy càng ngày Tinh Húc đi càng xa, rồi khỏi ngôi làng mà nhân dân đang kêu gào đó. Sử Hồng vội lao lên chặn đường.
“Tránh ra! Ngươi đang cản trở chuyện của ta.”
“Nói cho ta biết ngươi định làm gì? Phải thế nào thì ngươi mới tạo mưa được?”
“Bây giờ chưa cần thiết. Ta có việc quan trọng hơn phải làm.”
“Bây giờ mà ngươi còn nói là chưa phải lúc? Từ lúc đến đây ngươi đã thấy bao nhiêu người nằm trên đường chờ chết chưa? Ngươi đã thấy đồng ruộng khô cằn, giếng nước cạn kiệt. Giờ tất cả chỉ cần một trận mưa của ngươi mà thôi.”
“Bọn họ còn gào được thì chưa chết ngay được đâu. Tránh qua một bên đi!”
Sử Hồng tức giận vung nắm đấm muốn thụi cho tên khốn đó một quả ngay vào giữa mặt thì Tinh Húc chặn được.
“Sử công tử, ngươi không hiểu chuyện, đừng nên nói năng linh tinh.” Kim Yến liền nói.
“Bảo ta không hiểu chuyện? Hình ảnh rõ ràng thế kia ngay cả con nít cũng hiểu đó là chuyện gì. Bọn họ đang cầu xin tha thiết thái tử của các ngươi đấy. Vậy mà hắn lạnh lùng như không. Hắn cư xử như vậy có xưng với sự tôn thờ của người dân không?”
“Ta chưa bao giờ mong bọn họ sẽ tôn thờ mình. Đó là sự lựa chọn của họ, không liên quan đến ta.”
“Ngươi...”
“Nói xong rồi thì tránh qua một bên. Cản trở quá!”
Sử Hồng kiên quyết không muốn rời đi. Cảnh Điền vội vàng lôi chủ nhân của mình ra một bên. Sử Hồng tức giận mắng luôn y.
“Đến ngươi cũng muốn chống đối ta?”
“Chủ nhân, đây không phải lần đầu thái tử điện hạ đi giải quyết những chuyện kiểu này. Chủ nhân cứ để yên cho điện hạ giải quyết đi.”
“Nếu vậy thì hắn kéo ta đến đây làm gì? Để ta chứng kiến người dân tôn thờ hắn như thế nào ư?”
“Chủ nhân, người bình tĩnh đã! Chi bằng người đi xem thử điện hạ đang làm gì đi.”
“Ta không hứng thú. Ta đi xem tình hình dân chúng thế nào.”
Vậy là Sử Hồng một mình tách khỏi nhóm hoạt động riêng lẻ. Cảnh Điền dĩ nhiên cũng phải đi theo. Tinh Húc nhìn thấy nhưng cũng mặc kệ hắn. Dù sao mục đích hắn đưa Sử Hồng cùng đến đây vốn không phải để y hỗ trợ gì cho công việc của mình.
...***...
Tình hình hạn hán ở Thiên Ân có thể nói là khá nghiêm trọng, nhưng điều tồi tệ hơn là các quan lại địa phương ở đây dường như không chú ý gì đến việc giúp dân vượt qua khó khăn. Ngược lại bọn họ không ngừng ca tụng công đức của thái tử điện hạ. Bọn họ lập một cái miếu công đức vô cùng khang trang và yêu cầu dân đến đây nộp một ít tiền gọi là tùy tâm để cảm tạ công ơn của thái tử. Bọn chúng còn cho người truyền tai trong dân chúng rằng lúc dân trong thành gặp nạn thì tiền càng nhiều thái tử sẽ cảm động mà nhanh chóng đến với bọn họ. Sử Hồng nghe đây là hình thức lừa đảo nhưng dân tình lại tin sái cổ. Dân bị hạn hán, tiền chắt chiu bao nhiêu đem bỏ hết vào miếu công đức để cầu mong thái tử đến cứu dân. Hạn hán đã gần hai tháng không biết dân đã bỏ vào đó bao nhiêu tiền mà thái tử vẫn không đến, thảo nào mà họ lại kêu gào tuyệt vọng đến như vậy.
Sử Hồng tức giận liền đi tìm Đường Tinh Húc hỏi cho ra lẽ. Hắn không tin Tinh Húc lại là người lợi dụng lòng tin của dân quá đáng đến như thế nhưng nếu y thực sự biết những chuyện này mà vẫn để mặc cho đám quan lại tác oai tác quái, hắn sẽ không ngại dần cho vị thái tử điện hạ này một trận.
Sử Hồng hỏi thăm được Tinh Húc hiện tại đang ở con sông duy nhất của thành Thiên Ân, một nơi mà hắn phải phi ngựa từ chỗ mình để đến đó cũng phải mất cả canh giờ. Lúc đến nơi hắn nhìn thấy Đường Tinh Húc đang đứng xem xét một khoảng rừng rộng lớn bị chặt đến mức không còn sót một cái cây gỗ nào. Cách đó không xa là con sông đã cạn đáy. Nhìn quang cảnh này xót xa không thôi.
“Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy?” Sử Hồng hỏi.
Tinh Húc nhíu mày nhìn hắn.
“Còn biết đường đến đây? Không phải ngươi muốn hành động một mình sao?”
“Ngươi rảnh rỗi quá nhỉ? Còn có thời gian ở đó mà xỉa xói ta.”
Kim Yến thở dài đành thay chủ tử nói chuyện.
“Sử công tử, điện hạ đang xem xét nguyên nhân dẫn đến đợt hạn hán nặng nề đến như vậy. Công tử cũng đã thấy rồi đấy. Phần lớn khu rừng bị chặt trụi cả. Bọn thuộc hạ đã xem xét dấu vết thấy rằng chúng đã bị chặt khá lâu rồi.”
Sử Hồng gật đầu. Hắn đã học được kiến thức này hồi còn tiểu học. Tàn phá rừng vô tội vạ là nguyên nhân chính dẫn đến những thảm hoạ thiên nhiên khủng khϊếp. Thời nào cũng vậy, đối xử tệ với mẹ thiên nhiên thì sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.
“Thành Thiên Ân thường xuyên xảy ra hạn hán và lũ lụt. Năm ngoái khi điện hạ đến nơi này xử lý hạn hán đã cảnh báo với quan viên nơi đây rồi. Điện hạ đã tặng cho họ những hạt giống đặc biệt, còn lệnh cho họ phải tích cực trồng lại cây xanh. Giờ quay lại rừng còn bị tàn phá nặng nề hơn.”
“Ta biết đám người đó chặt rừng để làm gì. Có một miếu công đức được xây toàn bằng gỗ mới. Bọn chúng dùng cái miếu đó để tạ ơn công đức của thái tử điện hạ đấy.” Sử Hồng lúc nói còn cố tình nhấn mạnh từ “thái tử điện hạ” rõ ràng có ý khích bác.
Tinh Húc không thèm để tâm đến hắn, quay qua nói với Kim Yến: “Cho người đi tìm hiểu cái miếu công đức đó cho ta.”
“Vâng.”
Ra lệnh xong Đường Tinh Húc cầm một túi hạt giống đi vào rừng rồi ra lệnh cho nhóm thị vệ mình mang theo chia ra trồng xuống đất. Sử Hồng kinh ngạc hỏi hắn.
“Ngươi làm cái gì vậy? Đây là lúc để ngươi làm mấy chuyện này sao? Dân đang cần mưa.”
“Trồng rừng cũng là cách tạo mưa.”
“Ngươi điên à? Trồng rừng là kế hoạch lâu dài, ngươi nghĩ ngươi trồng giờ thì nó lớn lên được ngay chắc?”
“Những hạt giống này đều đã được ta làm phép. Sau khi gieo xuống đất nó sẽ có tốc độ sinh trưởng cao gấp mười lần so với hạt giống thông thường. Không đầy một tháng khu rừng này sẽ được phủ xanh.”
Sử Hồng sửng sốt một chốc rồi nói:
“Nhưng dù sao cũng phải mất một tháng rừng mới mọc lại, và cũng không có gì chắc chắn là sau một tháng trời sẽ mưa cả. Tại sao ngươi không cho mưa bây giờ đi? Ngươi định chỉ làm như vậy rồi nhìn dân chúng chết dần thêm một tháng nữa?”
“Bọn họ còn đủ tiền để đưa vào miếu công đức thì chưa chết nhanh như vậy được đâu.”
“Ngươi...” Sử Hồng tức giận mắng: Ngươi đúng là đồ long lang dạ sói, đồ vô lương tâm! Ngươi là thái tử mà sống bàng quang với dân như vậy ngươi có còn là con người không? Ban đầu ta còn không tin nhưng giờ ta đang thực sự cho rằng ngươi hoàn toàn biết rõ tất cả những gì đang xảy ra ở nơi đây nhưng bỏ mặc làm ngơ. Ngươi với bọn quan lại đó đốn mạt như nhau, chỉ biết bóc lột mồ hôi nước mắt của dân mà thôi.”
“Im đi!” Kim Yến không nhịn được hét lên: “Ngươi thì biết cái gì mà nói hả? Ngươi tưởng phép thuật của thuật sĩ là đồ chùa à? Mỗi lần thi pháp chủ nhân đều phải trả giá bằng ưʍ...”
“Kim Yến!” Tinh Húc la lớn ngăn không cho Kim Yến nói hết câu. “Ai khiến ngươi nhiều lời với người ngoài như thế hả? Còn dám nói thêm câu ta lập tức đuổi ngươi về lại kinh thành đấy!”
Kim Yến hốt hoảng quỳ sụp xuống đất, dập đầu. “Đừng, chủ tử! Thuộc hạ không dám nữa! Xin chủ tử đừng đuổi thuộc hạ đi!”
“Ngươi nói hắn ta thi pháp phải trả giá bằng gì cơ?” Sử Hồng kinh ngạc hỏi lại. Ánh mắt hắn vô cùng hoang mang cảm giác như mình sắp tới sẽ biết được một chuyện chấn động gì.
“Không có gì. Ta chỉ muốn nói với ngươi, chuyện ta làm mưa thì chắc chắn ta sẽ làm nhưng không thể tùy tiện được. Ngươi có tưởng tượng được trong hoàn cảnh này nếu dân chúng phát hiện ra thái tử đã tới thì có những chuyện gì sẽ xảy ra không?”
Sử Hồng sững sốt, đứng ngây ra như phỗng. Phải rồi. Với sự kêu gào tha thiết hiện nay của dân chúng, chỉ cần biết thái tử đến chắc chắn sẽ gây ra một cuộc hỗn loạn trên khắp địa bàn của thành Thiên Ân. Đám quan lại có thể nhân cơ hội tẩu tán các vật chứng buộc tội tham nhũng của chúng. Đột nhiên Sử Hồng cảm thấy xấu hổ. Hình như hắn vừa hiểu nhầm Tinh Húc cái gì rồi.