43
Kỳ nghỉ hè năm ba đại học, tôi có tương đối nhiều thời gian rảnh rỗi. Thế nhưng, anh lại càng bận rộn hơn. Tôi biết có lần anh đã thức trắng hơn 30 tiếng đồng hồ.
Tôi không dám nói chuyện với anh, bởi vì lúc làm việc, anh rất nghiêm túc, tỏa ra khí thế "hãy tránh xa tôi ra".
Thế nhưng, anh thật sự đang ngày càng xa cách tôi. Không còn là chàng trai "bán thân bất toại", ngày ngày chờ tôi đến mua cơm nữa.
Có những lúc, thời gian trôi qua rất nhanh. Cứ như thể hôm qua tôi còn ngắm nhìn những chiếc lá bạch quả vàng rực bay trong gió ở trường học, đắm chìm trong vẻ đẹp của mùa thu, vậy mà hôm nay đã nóng bức, khó chịu đến thế.
Phần lớn thời gian của năm tư đại học, tôi đều rảnh rỗi. Ngoại trừ việc đến trường, ăn bữa cơm chia tay với bạn học. Phần lớn thời gian, tôi đều ở trong biệt thự, chờ anh. Đây thật sự là một chuyện không thể tin được.
44
Thế nhưng, tôi cảm thấy, trong một mối quan hệ, con gái thường rất dễ dàng càng lún càng sâu, càng yêu càng nhiều.
Có lúc, tôi cảm thấy bản thân mình giống như hòn đá vọng phu vậy, những lúc như vậy, tôi sẽ tưởng tượng, đến một ngày nào đó, lúc Thẩm Tại Châu trở về, nhìn thấy tôi đã biến thành một hòn đá, khóe miệng vẫn còn vương nét cười, nhưng trong mắt lại ngấn lệ.
Lúc đó, anh sẽ biết, vì công việc mà anh đã lạnh nhạt với tôi, sau đó, anh đau lòng vô cùng, phun ra một ngụm máu, rồi c.h.ế.t.
Có lúc, tôi cũng giống như hồn ma, lang thang khắp mọi ngóc ngách trong biệt thự, sau đó, đau thương tưởng tượng lại những tháng ngày vui vẻ giữa tôi và anh, hối hận vì bản thân đã không đối xử tốt với anh hơn, sau này cũng không còn cơ hội nữa.
Chuyện tình yêu của chúng tôi, quả thật rất giống với cảm giác về một cuộc hôn nhân "xa mặt cách lòng".
Điều này khiến tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Tuy nhiên, tôi cũng đã đọc rất nhiều sách và xem rất nhiều phim, cảm thấy bản thân đã trưởng thành hơn rất nhiều.
Sách và phim ảnh, lại một lần nữa khiến tôi bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích mối tình kỳ quái của hai chúng tôi.
Nói chung, tôi cảm thấy, rất bổ ích.
45
Những lúc anh ở biệt thự, chúng tôi gần như rất ít khi trò chuyện. Phần lớn đều là giao lưu về mặt thể xác. Mức độ mê đắm của anh đối với cơ thể tôi, vượt xa sự quan tâm của anh đối với tâm hồn tôi.
Tôi cũng mê đắm cảm giác đó. Được ôm anh, hôn anh, được anh yêu thương, chiều chuộng, khiến tôi cảm thấy hai chúng tôi rất gần nhau, rất gần nhau.
Điều này có thể xua tan đi những suy nghĩ cô đơn trong lòng tôi khi anh không có ở bên cạnh. Thế nhưng, mỗi lần sau khi kết thúc, theo hơi ấm cơ thể anh dần tan đi trên người tôi. Tôi lại càng cảm thấy nỗi bi thương mãnh liệt ập đến. Tôi không biết phải miêu tả cảm giác đó như thế nào nữa. Có thể tóm gọn trong một câu—Yêu đương thật sự không phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
Nếu hai người yêu nhau, sẽ ngày ngày làm những chuyện ngốc nghếch, lãng phí thời gian, không còn muốn học tập, tiến bộ nữa. Nếu hai người phải xa cách, sẽ dành hết tâm tư để nhớ nhung đối phương.
Nếu hai người hết yêu nhau, sẽ phải xử lý nỗi đau khổ vô tận.
46
Khoảng thời gian tôi chuẩn bị đi du học, Thẩm Tại Châu không hề ở Bắc Kinh.
Anh thường xuyên đi công tác, cũng không biết có "cắm sừng" tôi hay không.
Nếu đặt mình vào vị trí của anh, trong lòng tôi rất có thể hiểu được việc anh "cắm sừng" tôi, bởi vì nếu tôi phải chịu áp lực công việc lớn như vậy, ngày nào cũng phải yêu xa với bạn gái, hơn nữa, cho dù có ở bên nhau thì bạn gái cũng hoàn toàn không thể hiểu được công việc của mình, vậy thì việc anh yêu một người đồng nghiệp bên cạnh, hoặc là một cô thực tập sinh trẻ tuổi nào đó, quả thật là chuyện dễ như trở bàn tay.
Tôi nhìn căn phòng, phòng khách, sân vườn nơi hai chúng tôi từng chung sống, không khỏi thở dài một hơi đầy sầu muộn.
Tôi cảm thấy mình giống như "Bạch nguyệt quang trong lòng nam chính", người nhất định phải đi du học, sau đó "giữ chỗ" cho nữ chính trong những bộ truyện ngôn tình tổng tài vậy.
Biết đâu sau này, "ánh trăng sáng" sẽ hối hận.
Thế nhưng, ở thời điểm đó, sao có thể từ bỏ tương lai tươi sáng, tương lai có thể rất khác biệt của bản thân để đánh cược vào lương tâm và tình yêu của một người chứ?
Tốc độ trưởng thành của con người là khác nhau, xuất phát điểm lại càng khác nhau hơn, dưới khoảng cách quá lớn như vậy, tình yêu đích thực có thể chịu đựng được bao nhiêu sóng gió đây?
Thủy tinh dễ vỡ, chi bằng từ bỏ sớm một chút. Trong thư phòng của anh có một quyển Kinh Thánh, tôi viết lên đó một câu: "Em đi đây."
Nghĩ ngợi một lúc, tôi lại viết thêm một câu: "Thật ra em rất thích anh. Quên em cũng không sao, bởi vì em cũng sẽ quên anh."
Sau đó, tôi xóa WeChat của anh. Nếu không, nhất định tôi sẽ hối hận, sau đó đi tìm anh.
Thế nhưng, cho dù là bây giờ, tôi cũng không biết nên nói gì với anh nữa.
Dường như tôi không thể nói với anh rằng: "Anh có thấy nhàm chán không? Hay là em hát cho anh nghe một bài nhé."
Anh đã trưởng thành rồi.
Anh đã là người lớn rồi.
Sao tôi có thể nói ra những lời ấu trĩ như vậy nữa chứ.