Chương 7: Ta sẽ không thánh thân đâu

“Điện hạ, người, người muốn thành thân sao?” Tô Dật Chi ôm lò sưởi tay trong ngực do Thái tử điện hạ nhét vào, khuôn mặt vốn đã thanh tú ẩn trong lông hồ ly màu trắng có vẻ càng thêm trắng tinh như tuyết.

Thái tử điện hạ nhìn đến có chút ngây ngốc, cho đến khi tiểu thư đồng hơi nghi hoặc mà ngẩng đầu lên nhìn, hắn mới hồi phục lại tinh thần.

Thuận tay thay y gạt bông tuyết dính trên áo choàng xuống, “Ngươi nghe ở đâu ra?”

Nếu là ngày thường, nhất định Tô Dật Chi sẽ không để hắn làm mấy việc vặt này, chỉ là bây giờ không biết đang nghĩ cái gì, thế mà cũng không nói, một đôi mắt xinh đẹp cứ thế nhìn hắn chằm chằm, chờ câu trả lời của hắn.

Trong lòng Thái tử điện hạ rung động, đột nhiên phúc chí tâm linh*, “Ngươi không muốn ta thành thân?”

(*phúc đến thì lòng cũng sáng ra (khi vận may đến, thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn))

Trên mặt tiểu thư đồng tức khắc nổi lên một tầng đỏ nhạt, cúi đầu, lông mi thật dài run run, giọng nói cũng hơi run, “Không muốn.”

Thái tử điện hạ nâng mặt y để y ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào đôi mắt y, “Tại sao, vì cái gì lại không muốn ta thành thân?”

Nhất thời mặt tiểu thư đồng càng đỏ hơn, rũ mắt xuống không dám nhìn vào mắt hắn, “Ta không biết.”

Cảm thấy được cả người y run đến là lợi hại, Thái tử điện hạ cũng không đành lòng ép buộc y nữa, thu tay về, có chút tiếc nuối cảm giác dư vị sót lại trong tay.

Hắn vẫn luôn không thích đọc sách, giờ phút này đây, lại nhớ đến một câu thơ trong Kinh Thi, dung mạo diễm lệ, tiêm nghiên kiệt bạch, trăn thủ cao phát, tự nhiên Nga Mi*.

(*Mặt mũi xinh đẹp, thuần kiết tinh tế, tóc mượt, mày ngài tự nhiên, tóm lại là đẹp, đẹp, đẹp và đẹp)

Đẹp không sao tả xiết.

Vì thế Thái Tử điện hạ trong tình trạng nếu không có việc gì thì sẽ thuận tay sờ soạng tay nhỏ mềm mại của tiểu thư đồng một phen, “Ừm, không lạnh nữa rồi.”

Tô Dật Chi cũng không thấy có gì không đúng, ngây ngốc nói, “Cảm ơn lò sưởi tay của điện hạ.”

Bỗng nhiên Thái Tử điện hạ cười cười, trên khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy tình ý dịu dàng, “Ta sẽ không thành thân đâu.”

Hắn là Thái tử điện hạ, sao có thể không thành thân chứ, Tô Dật Chi có chút khổ sở mà nghĩ thầm, có điều nghe được hắn nói như vậy, lại cảm thấy hơi vui vẻ.

Rồi lại nghe thấy câu nói tiếp theo của hắn, “Nếu như Dật Chi ngươi chịu gả cho ta mà nói, ta thật sự có thể suy xét một chút.”

Mặt Tô Dật Chi lập tức đỏ lên, “Ngài nói cái gì vậy?”

“Ngươi chịu không, Dật Chi?”

Thái tử điện hạ nhìn vào mắt y, mắt mày đong đầy ý cười.