Chương 4: Nên lấy vợ rồi

“Gia Nhi này.” Hoàng đế bệ hạ nhìn xuống bức tranh gà con mổ thóc của Thái tử điện hạ, thấy thật bất đắc dĩ, tiện tay đặt tranh xuống, khôi phục chút biểu tình trên mặt, “Tuổi con cũng không còn nhỏ, cũng đến tuổi nên lấy vợ rồi.”

Đứa nhỏ này, thông minh thì thông minh thật, mà lại nhàn tản kiêu căng quen rồi, nuôi cái tính tản mạn thành như vậy, vẫn nên cho nó cưới vợ, nói không chừng còn có thể quản được nó.

“Cháu gái Chu thái phó hiện giờ vừa vặn đến tuổi cập kê, đoan trang, tao nhã, hiền thục, khí chất xuất chúng, còn viết chữ rất đẹp, con thấy thế nào?”

Thái Tử điện hạ lười biếng đổi tư thế đứng, “Con không thích đoan trang tao nhã hiền thục.”

Nói đùa, nếu như cưới nữ nhân như vậy về, đêm động phòng chẳng phải là cảm thấy đang đối diện với mặt của Chu lão tiên sinh sao, thật là đáng sợ, Thái Tử điện hạ không nhịn được mà rùng mình.

“Vậy thiên kim nhà Tần thừa tướng năm nay cũng vừa dịp hôn phối, là đệ nhất mỹ nhân, dung mạo xuất chúng, lại tài hoa, mỗi ngày ngâm thơ câu đối gì đó, thế nào?”

Cái gì mà đệ nhất mỹ nhân, lớn lên còn không đẹp bằng tiểu thư đồng nhà ta, Thái Tử điện hạ bĩu môi, “Không tốt.”

Đã đến thế rồi còn nói không tốt, Hoàng đế bệ hạ nhịn không được trợn trắng mắt trong lòng, sao nó còn muốn cưới tiên trên trời về là thế nào.

“Vậy con thích kiểu người gì?”

Vì thể hiện lòng từ ái của mình từ ái, Hoàng đế bệ hạ vẫn kiên nhẫn.

Thích kiểu người gì?

Không biết vì sao, trong đầu Thái tử điện hạ lại hiện ra khuôn mặt nhỏ kia của Tô Dật Chi, lông mi thật dài, môi đỏ thắm.

Trong lòng Thái Tử điện hạ nảy lên, cưỡng chế đè lại rung động trong lòng, vẫn lười biếng nói, “Con thích, như Dật Chi.”

Tay Hoàng đế bệ hạ run lên, nhão như cháo mà hất bức tranh gà con mổ, “Con nói cái gì?!”