Editor: Thích Cháo Trắng – Diễn đàn
Một cung nữ, xách theo cái cái rổ nhỏ đi đến, được Lý công công đón lấy. Lý công công lấy từ bên trong ra một bát thuốc đen sì, đưa tới trước mặt Cừu Tiểu Bối.
"Uống đi." Phàn Trầm Hề thản nhiên nói.
"Vâng." Cừu Tiểu Bối bưng chén thuốc lên, ngay cả một chút do dự cũng không có, lập tức uống một hơi hết sạch.
Khổ là thuốc hơi đắng một chút, nếu có thể có cục đường thì tốt.
Đôi mắt đen nhánh như mực của Phàn Trầm Hề sâu hơn mấy phần: "Ngươi không sợ, thứ bổn cung bảo ngươi uống chính là thuốc độc sao?"
Cừu Tiểu Bối vội vàng quỳ xuống, bày tỏ lòng trung thành: "Ngài là chủ tử, là trời của nô tài, cho dù ngài muốn nô tài chết, cũng là vinh hạnh của nô tài."
Thái tử cười nhạo: "Cái miệng này của ngươi lại ngọt lắm. Đứng lên đi, không phải đã bảo ngươi đừng tùy tiện quỳ xuống sao, tự biết quý trọng thân thể của mình đi."
"Tạ điện hạ."
"Thuốc này, là Lâm thái y đặc biệt phối cho ngươi, về sau mỗi ngày đều phải uống đúng giờ."
Hóa ra là thuốc dưỡng thai sao, Cừu Tiểu Bối thụ sủng nhược kinh hành lễ tạ chủ long ân.
Phàn Trầm Hề lười nhác nhìn nàng khoa trương biểu diễn, phất tay để nàng lui ra ngoài.
Cừu Tiểu Bối mừng rỡ trong lòng.
"Đi đâu? Để cho ngươi ngồi ở kia rồi."
Cừu Tiểu Bối vốn đang định lẻn vào một góc, lại chậm rãi quay về cái ghế ngồi hờ trước đó, từ pho tượng đứng biến thành pho tượng ngồi, Thái tử chơi chán, lại tiếp tục xem tấu chương của mình.
...
Cuối cùng cũng đến phiên nàng được nghỉ một ngày, Cừu Tiểu Bối ngủ một mạch đến khi tự nhiên tỉnh, lại ngồi trên giường, nhìn chằm chằm cái bụng bằng phẳng của mình một hồi lâu.
Cũng đã qua mấy ngày, nhưng nàng vẫn có chút cảm giác không thể tin được, nàng vậy mà đã làm mẹ rồi, đáng tiếc cha của đứa bé này, hắn...
"Cốc cốc!"
Có người gõ cửa, Cừu Tiểu Bối vội vàng phủ thêm áo ngoài đi ra mở cửa, đã thấy một cung nữ đứng ở ngay trước cửa ra vào:
"Bối công công, nương nương nhà ta cho mời."
Chờ đến lúc Cừu Tiểu Bối trở lại, đã qua giờ cơm trưa, liên tiếp hai bữa không ăn gì, sắc mặt nàng không tốt lắm, chưa kể còn cộng thêm đầy một bụng tức giận.
Nàng tìm trong tủ, tìm thấy cái bánh bột ngô hôm qua đã cất đi, đang muốn cắn luôn một miếng, lại nghe thấy bên tai truyền đến giọng nói quen thuộc: "Vừa đi đâu?"
"Bịch!"
Bánh bột ngô rơi xuống đất.
Cừu Tiểu Bối vội vã quay người trở lại, liền thấy ở cạnh cửa sổ, người đàn ông ngồi trên xe lăn, chẳng biết đã đợi ở đó từ lúc nào, trong tay còn đang lật mấy tập thoại bản nàng giấu.
Nàng lập tức quỳ xuống: "Điện… điện… tham kiến điện hạ!"
"Sao lại sợ đến như vậy?" Phàn Trầm Hề mỉm cười: “Bổn cung đáng sợ như vậy à?"
"Không, không phải, nô tài, nô tài chỉ là thấy bất ngờ ạ."
"Ồ? Bổn cung còn tưởng rằng, ngươi đây là đi gặp người nào, làm chuyện gì, mới chột dạ như thế đấy."
Cừu Tiểu Bối luống cuống, tay chân cũng không biết phải đặt ở đâu: "Nô nô nô tài chỉ là..."
"Bổn cung nói đùa đấy." Phàn Trầm Hề tự mình chuyển động xe lăn, chậm rãi đi đến trước mặt nàng: “Đứng lên đi, theo bổn cung đi ra ngoài một chút."
"Vâng."
Sau khi đứng dậy, Cừu Tiểu Bối mới để ý tới: "Điện hạ, mấy người Lý công công đâu ạ?"
Bình thường, dù là Lý công công hay thϊếp thân thị vệ, ít nhất cũng phải có hai người trở lên, sao hôm nay lại chỉ có một người đi vào trong phòng nàng thôi?
"Thế nào, ngươi chê bổn cung là một phế nhân, còn phải làm phiền ngươi đúng không?"
"Không không không, nô tài rất tình nguyện ra sức vì điện hạ." Cừu Tiểu Bối vội vàng vòng ra phía sau xe lăn, ra sức đẩy chiếc xe lăn cồng kềnh tiến về phía trước.
Phàn Trầm Hề vẫn bất mãn như cũ: "Bổn cung là một phế nhân, ngươi lại còn vui vẻ?"
Cừu Tiểu Bối tức giận đến mức làm một cái mặt quỷ ở sau ót của hắn, nhưng sau đó lại tỏ vẻ tán dương: "Điện hạ, cho dù ngài như thế nào, cũng đều anh minh thần võ, người nô tài kính nể nhất, chính là ngài ạ."
Phàn Trầm Hề cười xùy một tiếng, mặc cho nàng đẩy mình ra khỏi phòng, không chú ý tới gương mặt của Cừu Tiểu Bối ở sau lưng, trong nháy mắt đã trắng bệch thêm mấy phần...