Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Tử Mỹ Mạo Chỉ Muốn Bị Phế

Chương 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hello mn, do bộ này có bạn viết rùi nên mình chỉ lấy được quyền quản lí, ko có quyền chỉnh sửa nên mình sẽ bắt đầu edit lại từ chương này nhé. Từ các chương sau sẽ hoàn chỉnh theo raw và không cắt nha. Chúc mn đọc truyện vv ạ.

__________________________

Chương 1: Điện hạ rơi xuống nước

-----------------------

“Điện hạ, Tam hoàng tử đã tới.”

Một cung nữ đi đến hồ sen, ngẩng đầu nhìn về phía thiếu niên ở bên trong bị các cung nhân vây quanh, thật cẩn thận mở miệng, e sợ quấy nhiễu người trước mắt.

Hiện giờ đang là giữa hè, xa xa nhìn lại, hoa sen tùy ý nở rộ, cá chép vàng đỏ bơi qua lại phiến lá sen, mang đến mùi vị ngọt ngào, khiến người ta say mê không thôi.

Có lẽ là bởi vì như vậy, thiếu niên tựa hồ chưa nghe rõ, thân hình chững lại, chậm rãi nghiêng người, mọi người hô hấp đều ngưng trệ trong giây lát.

Mái tóc đen mượt của thiếu niên tùy ýbuộc lại, ánh trắng lạnh lẽo lộ ra vô hạn cảnh xuân, thậm chí so với dương chi bạch ngọc* còn hơn, đặc biệt là đôi mắt đào hoa lưu thủy, rất giống tiên hạc trong tranh môi hồng răng trắng.

(*)còn gọi là Bạch ngọc hay Dương Chi ngọc, là thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, cực kỳ trân quý. Dương Chi bạch ngọc đúng như cái tên, nổi tiếng với màu trắng, cùng sự tinh khiết, nếu có lẫn màu khác sẽ không được coi là Dương Chi bạch ngọc nữa.

Đây chính là Thái Tử Lục Hoài Đại Yến, dung nhan tôn quý không gì sánh bằng.

Đáng tiếc, từ nhỏ hai chân tàn tật, cả đời đều không rời xe lăn, chỉ than tạo hóa trêu người……

“Tam đệ tới sao? Vậy liền kêu hắn đến hồ sen đi.”

Lục Hoài dừng lại động tác cho cá ăn, nhẹ giọng hỏi.

Cung nữ lấy lại tinh thần, vội vàng hành lễ: “Nô, nô tỳ lập tức đi ngay.”

Lục Hoài thấy thế gật đầu, buông tiếng thở dài nhỏ đến không thể phát hiện.

Quả nhiên, từ xã hội chủ nghĩa xuyên thành chủ nghĩa phong kiến, cậu cần đến thời gian thích ứng.

Cậu xuyên vào cuốn sách tên là 《 Cố thiên tử 》, về chuyện của nam chủ Cố Diễm từ thái phó đến Nhϊếp Chính Vương lại đến thiên cổ Đế vương.

Nam chủ là nhân thiết cực kì được yêu thích, cũng là đóa hoa cao lãnh, sau này hắc hóa, càng thêm tôn quý.

Cho nên, cho dù vô số mỹ nhân phải lòng với Cố Diễm, thậm chí bao gồm nam nhân, hắn như cũ là ba ngàn con sông, một gáo không lấy.

Về phần Lục Hoài, là pháo hôi giai đoạn đầu nhưng lên sân khấu không được nhiều lắm.

Cậu là nhi tử của Vân Hoàng hậu.

Lúc trước Vân Hoàng Hậu còn sống, thường có mỹ danh là mỹ nhân được cực kì sủng ái.

Đáng tiếc đương kim Thánh Thượng đăng cơ không lâu, hài tử trong bụng Vân Hoàng Hậu chưa được 5 tháng đã sẩy thai, từ đây u buồn khó kết, ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.

Hoàng đế tức khắc hạ lệnh phong tỏa tin tức về chuyện này.

Lại một năm nữa qua đi, Vân Hoàng Hậu sinh hạ cái thai thức hai, cũng là hoàng tử thứ nhất trên danh nghĩa trong cung, mới sinh ra liền được phong làm Thái Tử, tên là Lục Hoài, lấy tự Quy Chi, một thời gian được chú ý đến.

Không nghĩ tới, Vân Hoàng Hậu bởi vì do mất đi hài nhi đầu tiên, có chút điên loạn.

Ngày nọ, Thái Tử yên bình đi vào giấc ngủ, Vân Hoàng Hậu thần chí không rõ thế nhưng bẽ gãy hai chân thái tử!

Nếu không phải cung nhân phát hiện kịp thời, Thái Tử nhất định đã bỏ mạng.

Mà hoàng đế biết được việc này, giam cầm Vân Hoàng Hậu.

Không lâu, Vân Hoàng Hậu thắt cổ tự vẫn.

Mới đầu, hoàng đế còn thường thường đi xem Lục Hoài, thẳng đến sau hoàng tử, phi tần trong cung dần dần nhiều thêm, hoàng đế liền quên mất Thái Tử tàn tật trên danh nghĩa này, mấy năm cũng không thấy mặt.

Hơn nữa, Thái Tử bởi vì từ nhỏ tàn tật, tính tình quái gở, không muốn đi đến nơi có các phi tần khác, cũng không muốn đi thượng thư phòng, nhiều năm không được ưa thích. Sau hai mươi tuổi liền bị phế truất, suốt ngày canh giữ ở trong điện, cả đời không thể gặp ánh sáng.

Trái lại nam chủ Cố Diễm, phụ thân hắn là đệ đệ Thái Hậu, hiện tại là Quốc công, mẫu thân xuất từ võ lâm thế gia, huynh trưởng còn lại là Cố tướng quân uy danh vang vọng, tiếp quản hàng ngàn kỵ binh.

Cố Diễm càng là niên thiếu thành danh, văn võ song toàn, kinh tài tuyệt diễm, nổi danh khắp kinh thành.

Cho dù không muốn vào triều làm quan, cũng là hồng nhân bên người Hoàng đế cùng Thái Hậu.

Sau này, được hoàng thượng trọng dụng, đặt biệt triệu vào cung, phá lệ cho hắn làm Thái phó của Thái Tử.

Kết quả Lục Hoài bị phế, khi Nhị hoàng tử đươc phong làm Thái Tử không lâu, hắn liền cấu kết với tàn dư tiền triều, hại chết mẫu thân Cố Diễm.

Cố Diễm biết được chân tướng, kết hạ huyết hải thâm thù, thành công hắc hóa.

Vì thế, sau khi Nhị hoàng tử đăng cơ, Cố Diễm thận trọng từng bước, lung lạc vài tên đại thần, nắm giữ phần lớn quyền lực trong triều.

Tân đế bị bắt tôn hắn làm Nhϊếp Chính Vương.

Lại sau, tân đế cùng Nhϊếp Chính Vương tranh đấu gay gắt nhiều năm.

Cố Diễm chuyên chính bên ngoài, không cẩn thận bị kéo xuống ngựa, nhưng vẫn giải quyết được tân đế, thuận lợi lên làm Hoàng đế Đại Yến, sửa đổi quốc hiệu, bắt đầu thay đổi chính sách mới.

Nhìn kỹ, Lục gia chính là chướng ngại vật lớn nhất trên đường thành hoàng đế của Cố Diễm, toàn gia thành vai ác pháo hôi.

Lục Hoài không khỏi thở dài một hơi.

Tuy rằng cậu xuyên qua hai chân không có việc gì, nhưng ở cuốn sách, sau khi Cố Diễm đăng cơ, cậu bởi vì không người bảo vệ, bị thái giám trào phúng, ăn cơm thiu nước bẩn, bị cung nữ nhục mạ, quỳ rạp trên mặt đất học tiếng chó kêu, bị thị vệ dẫm nát năm ngón tay, suốt ngày bị đánh đập.

Những cung nhân nhiều năm bị áp bức, tâm lý đã sớm vặn vẹo, thấy phế Thái Tử đổ máu, giống như con rối, chúng còn tiếp tục nhục mạ, khinh nhục bất tận.

Sau này, phế Thái Tử bị thù hận che mờ con mắt, lẻ loi một mình đi ám sát đương kim Hoàng đế.

Sau khi thất bại, phế Thái Tử tự sát mà chết, thi thể bị người trộm ném đến bãi tha ma, cuối cùng là vào trong bụng kền kền cùng linh cẩu…… Dừng lại, tuyệt không có khả năng này!

Lục Hoài bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh.

Nguyên thân hiện tại mười chín tuổi, không đến một năm nữa sẽ bị phế truất.

Cậu cũng là không có khả năng đột nhiên khôi phục năng lực đi lại, chỉ phải tiếp tục giả vờ, nếu không nhất định sẽ gây ra náo động.

May mắn thay, hoàng đế sẽ không để một tên tàn tật đăng cơ, vậy nên thời gian làm Hoàng tử tiêu dao của cậu không còn xa.

Đương nhiên, tiền đề là Lục gia nắm giữ thiên hạ, mà không phải là Cố gia.

Nhưng ngẫm lại mấy hoàng đệ không biết cố gắng của nguyên thân, Lục Hoài liền đau đầu.

Cũng may, Cố Diễm còn không có cùng Nhị hoàng tử kết hạ huyết hải thâm thù, chỉ cần cậu trong lúc này, khi đối phương chưa hắc hóa, làm ra một chút thay đổi.

Sau khi cậu bị phế, để các hoàng đệ có năng lực có thể bước lên ngôi vị hoàng đế, cậu cũng an tâm.

Suy nghĩ một lát, Lục Hoài an tâm rất nhiều.

Hiện giờ, cậu chỉ cần chuyên tâm ứng phó Tam hoàng tử đến thăm là được.

Cậu nhớ rõ trong truyện Tam hoàng tử bởi vì nguyên thân châm chọc mẫu phi của hắn, nên tóm được cơ hội liền đối với nguyên thân châm chọc mỉa mai.

Hiện nay, mẫu phi Tam hoàng tử được sủng ái, đối phương nhất định là nghe được tin tức mình rơi xuống nước, mới mượn cớ thăm bệnh tới bới lông tìm vết.

Bất quá, nguyên thân thế nào cũng là Thái Tử, mẫu phi Tam hoàng tử lại không có thế lực, hắn lại dám tùy ý diễu võ dương oai, quả thực không biết trời cao đất dày.

Nhưng tính tình cuồng vọng như vậy, cố tình đối với Cố Diễm lại kính lại sợ.

Còn mỗi ngày ở lắc lư bên người Cố Diễm trước khi hắc hóa, kết quả giai đoạn trước liền bị bệnh chết.

Lại nghĩ lại tưởng tượng, chân chó của nam chủ, làm sao có thể trở thành người được đề cử cho vị trí Thái Tử. Lại như thế nào bảo vệ cho giang sơn Lục gia được?

Thật sự làm người lo lắng.

Cũng thế, nếu tới, vừa lúc cho hắn một cái giáo huấn, cho hắn nhớ lâu.

Nghĩ đến đây, Lục Hoài phân phó cung nhân lui ra, hắn lẻ loi một mình ở hồ sen.

Sau một lúc lâu, một người khí thế kiêu ngạo, bộ dáng tuấn tiếu ăn chơi trác táng tiến đến.

Lục Hoài liếc mắt nhìn thiếu niên, vẫn chuyên tâm cho cá ăn, không để ý tới hắn.

Tam hoàng tử không vui, tùy ý hành lễ, liền bắt đầu nói móc cậu.

“Nghe nói hoàng huynh rơi xuống nước, bệnh tình không cẩn thận tăng thêm, nên muốn đến nhìn xem, không ngờ hôm nay vừa thấy, hoàng huynh còn có tâm tình cho cá ăn, chẳng lẽ là giả vờ đi?”

Nghe được thanh âm, Lục Hoài nhịn không được ho khan, mới chậm rãi nhìn thiếu niên mặt vênh váo tự đắc, nhưng cậu đạm bạc cười một tiếng, như cũ không để ý tới.

Tam hoàng tử tức giận, cố nén khó chịu đi đến trước mặt Lục Hoài, đôi tay ôm cánh tay, trào phúng nói: “Nguyên lai hoàng huynh rơi xuống nước, bệnh tình nghiêm trọng như vậy, ngay cả nói đều không nói được, nếu không mời thái y nhìn xem? Miễn cho rốt cuộc không thể mở miệng…… Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lục Hoài khi hắn đang nói chuyện đột nhiên xoay người, khiến hắn sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, kinh hồn nhìn Lục Hoài.

“Bổn cung mới vừa rồi giải tán cung nhân, ngươi biết vì sao không?”

Tam hoàng tử không chút để ý cúi đầu, “Hoàng huynh không phải là muốn cùng ta nói chuyện một lát sao? Ta tính tình thẳng thắn, dễ dàng đắc tội với người khác, mong rằng hoàng……”

Nói được một nửa, Lục Hoài thế nhưng điều chỉnh xe lăn, không ngừng hướng hồ sen mà điều chỉnh, một bên đi, còn một bên hô.

“Làm càn! Bổn cung chính là hoàng huynh của ngươi, là Thái Tử Đại Yến, ngươi dám đẩy bổn cung?”

“Ngươi ngươi ngươi đừng ngậm máu phun người!”

Tam hoàng tử khϊếp sợ nhìn một màn trước mắt, bỗng nhiên trợn to hai tròng mắt, gấp đến độ mặt đỏ tai hồng, “Ta cũng chưa đυ.ng tới hoàng huynh! Hoàng huynh cũng không rơi xuống nước! Đừng hù người!”

“Phải không?”

Lục Hoài lạnh nhạt cười với hắn, không chút do dự đảo hướng về phía hồ.

Ngay sau đó, mặt nước nháy mắt lên thật lớn bọt nước.

Thái Tử mới vừa rồi còn đang cho cá ăn, trong chớp mắt rơi vào trong hồ, thậm chí không giãy giụa, giây lát biến mất không thấy, chỉ dư lại xe lăn đang lúc lắc.

Tam hoàng tử không biết làm sao nhìn chằm chằm mặt nước.

Không nghĩ tới sự tình chỉ thấy trong thoại bản, lại nện ở trên đầu hắn, người khởi xướng lại là tên hũ nút âm trầm!

Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ……

Hắn sốt ruột căng thẳng dậm chân.

Mưu sát Thái Tử chính là tử tội, vạn nhất liên lụy mẫu phi…… Hắn càng nghĩ càng sợ, đột nhiên hốc mắt đỏ bừng, chân mềm quỳ xuống đất, thật lâu vô pháp đứng dậy.

Mà bị dọa ngốc, hắn sớm đã quên gọi người, cũng là quên mình biết bơi, có thể cứu giúp.

……..
« Chương TrướcChương Tiếp »