Chương 2

Vì thế, sau khi nhị hoàng tử lên ngôi, Cố Diễm thận trọng từng bước, lung lạc vài tên đại thần, nắm giữ trong triều đại phần lớn quyền lực.

Tân đế bị ép tôn hắn làm Nhϊếp Chính Vương.

Sau đó, tân đế và Nhϊếp Chính Vương tranh đấu gay gắt nhiều năm.

Cố Diễm là ngoại thích chuyên quyền, trên đường không cẩn thận bị kéo xuống ngựa, nhưng vẫn giải quyết tân đế, thuận lợi lên làm hoàng đế Đại Yến, sửa đổi quốc hiệu, mở ra chính quyền mới.

Tính kỹ, Lục gia chính là chướng ngại lớn nhất trên đường Cố Diễm thành vương, toàn gia đều thành vai ác.

Lục Hoài thở dài.

Tuy rằng cậu xuyên qua tới hai chân không có vấn đề gì, nhưng sau khi Cố Diễm lên ngôi, cậu vì không có ai bảo vệ, trực tiếp lưu lạc đến mức bị thái giám chế giễu, ăn cơm thiu nước thừa, bị cung nữ nhục mạ, quỳ rạp trên đất học tiếng chó, bị thị vệ dẫm đứt năm ngón tay, suốt ngày bị đánh đập.

Những năm tháng bị áp bức, sớm đã khiến tâm lý đã vặn vẹo, trở thành kẻ tê liệt, như một con rối, tiếp tục chịu đựng sự khinh nhục và chửi bới không ngừng.

Sau đó, phế Thái Tử bị thù hận kiểm soát, lẻ loi một mình đi ám sát đương kim đế vương.

Sau khi thất bại, phế Thái Tử tự sát mà chết, thi thể bị người ném đến bãi tha ma, cuối cùng bị kên kên và linh cẩu ăn thịt... Điều này không thể xảy ra!

Lục Hoài sợ toát mồ hôi lạnh.

Hiện tại cậu mười chín tuổi, chưa đầy một năm đã bị phế truất.

Cậu cũng không thể đột nhiên khôi phục khả năng đi lại, chỉ có thể tiếp tục giả vờ, nếu không sẽ gây ra sóng lớn.

Tương đối, hoàng đế sẽ không để một người tàn phế lên ngôi, thì hắn làm vương gia tiêu dao cũng không xa.

Đương nhiên, tiền đề là Lục gia nắm giữ thiên hạ, chứ không phải Cố gia.

Nhưng nghĩ đến những hoàng đệ không biết cố gắng của mình, Lục Hoài liền đau đầu dữ dội.

Cũng may, Cố Diễm vẫn chưa cùng nhị hoàng tử kết hạ huyết hải thâm thù, chỉ cần hắn trong thời gian này, thừa cơ đối phương chưa hắc hóa, làm ra một chút thay đổi.

Chờ khi cậu bị phế, các hoàng đệ có năng lực lên ngôi, cậu cũng mừng được thanh nhàn.

Suy nghĩ một lát, Lục Hoài an tâm rất nhiều.

Hiện giờ, cậu chỉ cần chuyên tâm ứng phó việc đến bái phỏng tam hoàng tử là được.

Cậu nhớ rõ trong văn tam hoàng tử vì nguyên thân châm chọc mẫu phi của hắn, tóm được cơ hội liền châm chọc mỉa mai nguyên thân.

Hiện nay, mẫu phi của tam hoàng tử đang được sủng ái, đối phương nhất định là nghe được tin tức hắn rơi xuống nước, mới mượn thăm bệnh để bới lông tìm vết.

Nhưng dù gì, nguyên thân cũng là Thái Tử, mẫu phi của tam hoàng tử lại không có thế lực, hắn dám tùy ý diễu võ dương oai, thật sự không biết trời cao đất rộng.

Nhưng như vậy cuồng vọng tính tình, lại kính sợ Cố Diễm.

Mỗi ngày ở bên Cố Diễm trước khi hắc hóa, cuối cùng sớm đã bệnh mà chết.

Nghĩ lại tưởng tượng, nam chính nhỏ như vậy, làm sao trở thành người được đề cử Thái Tử? Lại làm sao bảo vệ giang sơn Lục gia?

Thật sự làm người lo lắng.

Cũng được, nếu đã tới, vừa lúc cho hắn một bài học, làm hắn nhớ lâu.

Nghĩ đến đây, Lục Hoài phân phó mọi người lui ra, cậu lẻ loi một mình canh giữ bên hồ hoa sen.

Sau một lúc lâu, một người khí thế kiêu ngạo, dáng vẻ tuấn tú ăn chơi trác táng tiến đến.

Lục Hoài liếc nhìn thiếu niên, tiếp tục chăm chú uy cá, vẫn chưa để ý tới.

Tam hoàng tử không vui, tùy ý hành lễ, liền bắt đầu chế giễu cậu.

“Nghe nói hoàng huynh rơi xuống nước, bệnh tình không cẩn thận tăng thêm, liền nghĩ đến xem thử, không ngờ hôm nay vừa thấy, hoàng huynh còn có nhàn tình uy cá, chắc không phải là giả vờ bệnh chứ?”

Nghe được giọng nói, Lục Hoài không nhịn được ho khan, mới chậm rãi nhìn thiếu niên trước mặt đang vênh váo tự đắc, lại đạm cười, vẫn không để ý.

Tam hoàng tử tức giận, cố nén khó chịu đi đến trước mặt Lục Hoài, hai tay ôm cánh tay, châm chọc nói: “Nguyên lai hoàng huynh rơi xuống nước sau bệnh tình nghiêm trọng như vậy, đến lời nói cũng không thể nói, nếu không gọi thái y xem thử? Miễn cho về sau vô pháp mở miệng... Ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Lục Hoài khi hắn nói chuyện khích, đột nhiên xoay người, sợ đến mức hắn liên tiếp lui về phía sau, kinh hồn chưa định nhìn Lục Hoài.

“Bổn cung vừa rồi giải tán cung nhân, ngươi có biết vì sao?”