Chương 10

Chương 10:

Lục Hoài tức khắc luống cuống, không nói hai lời ngồi dậy, ôm lấy cánh tay Cố Diễm, run giọng nói: “Thái phó, cho cung nhân tới.”

Cậu còn sợ hãi nói, trung y hơi hé mở phía dươi, vừa nhấc mắt, tóc đen tán loạn dính ở xương quai xanh cậu, ngày thường mỹ nhân thanh đạm như cúc, nay lại thêm chút hương vị phong trần, khiến người ta không thể rời mắt.

Ánh mắt tĩnh mịch hờ hững của Cố Diễm buông lỏng chút, lại không lên tiếng, chỉ vén mái tóc đen của thiếu niên ra sau tai, thở dài: “Điện hạ, chính là ghét thần.”

Lục Hoài ngẩn ra, đem cánh tay Cố Diễm ôm càng chặt, cho đến nỗi những đường đen phức tạp trên ống tay áo hiện rõ, cậu thở phì phò, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Không ghét.”

“Bổn cung chỉ là, lo lắng quá thôi.”

Cậu đột nhiên buông ra cánh tay Cố Diễm, cổ tay trắng như ngọc đỡ lấy cái đầu đang cúi xuống tựa vào lông mày, đem hai mắt phiếm hồng che lại.

“Bổn cung từ nhỏ tàn tật, chỉ có thân phận Thái Tử, vô cớ bị người khác mơ ước, kỳ thật bổn cung vẫn luôn sợ hãi, sợ có một ngày đang ngủ, người liền đi.”

Cậu thở dài một tiếng, ngược lại lại cười nhìn Cố Diễm, “Giờ này ngày này, thái phó liên tiếp giúp bổn cung, còn ở lúc thích khách xuất hiện trong Đông Cung, tới hỏi an nguy của bổn cung, cho nên, so với thay quần áo, bổn cung càng muốn cùng thái phó ở lại trong chốc lát……”

“Nếu như thế.”

Cố Diễm chậm rãi tới gần bên tai thiếu niên, hô hấp ấm áp phả vào sau cổ cậu, đưa tới một trận rùng mình.

Hắn nhấp môi, nghiêng đầu, thanh âm trầm thấp quanh quẩn ở bên tai, khiến người nhũn ra.

“Điện hạ hy vọng thần làm như thế nào?”

Sau cổ Lục Hoài cảm thấy ngứa ngáy, theo bản năng co lại người lại phía sau, lại ngước mắt nhìn thẳng Cố Diễm, đôi môi hồng nhạt phun ra lời nói câu nhân.

“Bổn cung không muốn ở tẩm cung, muốn thái phó ôm bổn cung đi ra ngoài, cho người khác thay y phục cho bổn cung.

Một người khác, vô tình vẽ ra quan hệ của hai người.

Cố Diễm nghe vào trong tai, ghi tạc trong lòng, khóe môi treo một nụ cười khi có khi không.

Lục Hoài thấy thế, lại nói: “Bổn cung hiện tại bất an, thái phó chờ lát nữa gọi cung nhân, được không?”

Cố Diễm chắp tay: “Lời của điện hạ, đều được.”

Hành lễ xong, hắn đẩy cửa đi xa, Lục Hoài không có thấy rõ biểu tình hắn, thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt dời về phía góc.

“Nhược Phong, đã xảy ra chuyện gì?”

Thân ảnh màu xám như u linh từ trên xà điện lặng yên không một tiếng động nhảy xuống, uyển chuyển nhẹ nhàng rơi xuống đất, vội vàng đi đến bên người Lục Hoài, biểu tình nghiêm túc vô cùng.

“Điện hạ, thảo dân lẻn vào phòng Cố đại nhân, vị trí quần áo cung với hộp mê hồn tán không hề dịch chuyển, kết quả nhãn lực Cố đại nhân vượt quá thường nhân, biết được quần áo bị người động qua, đồng thời, lại ở thời gian ngắn như thế tra được hướng đi của thảo dân. Điện hạ, nếu là có thể, tuyệt không thể cùng người này đối địch.”

Lục Hoài đương nhiên so với người khác còn rõ ràng hơn, cậu thở dài: “Ít nhất trước khi Cố Diễm kiểm tra, đem mê hồn tán trả trở về, bất quá, hắn làm sao biết được hướng đi? Lại là như thế nào nhận ra ngươi?”

“Thảo dân không biết.” Nhược Phong nhíu mi, “Nhưng thảo dân cùng Cố đại nhân giao thủ, vẫn luôn chiếm thế thượng phong, tưởng rằng có thể mau chóng rời khỏi, tuy nhiên bất cẩn, bị dẫn hướng bên ngoài Đông Cung bị thiết lập, lại lần nữa ra tay, Cố đại nhân gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, thảo dân cố hết sức, không ngờ, Cố đại nhân biết thói quen ra chiêu của thảo dân, nên quyết ý không ra chiến, ra sức thoát thân, vẫn bị cung nhân phát hiện, đành phải trốn vào tẩm cung điện hạ.”

Lục Hoài nghe, đột nhiên nhớ tới, trong nguyên văn Nhược Phong thường đeo một viên giống Ngọc Quan Âm, lớn bằng ngón tay cái, dùng dây thừng xâu lên, treo ở trước ngực, coi như là vật bên người, chỉ vì đó là do sư phó hắn đưa cho hắn.

Nhưng hắn không biết, trong Ngọc Quan Âm có thuốc an thần, vô sắc vô vị, có thể phòng ngừa lúc Nhược Phong đả thông kinh mạch tẩu hỏa nhập ma, lại dễ dàng hấp dẫn Gáo điệp trùng vào mùa hè.

Gáo điệp trùng có hai đôi mắt kép, bảy đôi chân, toàn thân màu đen, cực nhỏ, ngay cả người hàng năm luyện võ, cũng khó có thể phát hiện.

Cố tình ở trong sách, Cố Diễm chỉ thấy mặt Nhược Phong, liền nhớ kỹ việc nh này, bởi vậy, mới có thể nhận ra Nhược Phong đã thay đổi đến mức không thể nhận ra giới tính.

Tuy nhiên, hiện tại Cố Diễm chưa gặp Nhược Phong, từ đâu biết được?

Mặc dù hoang mang, Lục Hoài vẫn nói cho Nhược Phong việc Gáo điệp trùng.

Chỉ là không có nói rõ Ngọc Quan Âm, mà là nói bóng nói gió nhắc nhở hắn, trên người hắn khả năng có đồ vật hấp dẫn Gáo điệp trùng.

Nhược Phong giật mình, suy nghĩ một lát, yên lặng lấy ra Ngọc Quan Âm, tinh tế đánh giá, cuối cùng là thở dài.

“Nếu việc này là thật, hẳn là sư phó ở trong Ngọc Quan Âm thả dược vào.” Hắn nhìn Lục Hoài: “Lại nói tiếp, điện hạ cũng không giống người thường. Nếu là Thánh Thượng biết được điện hạ có năng lực quan sát như vậy, tất nhiên sẽ không nhiều năm như vậy không truyền vào điện.”

“Phụ hoàng là bởi vì mẫu hậu mới không muốn thấy bổn cung, cùng cái khác không quan hệ.”

Lục Hoài đã xem qua toàn văn không hề gợn sóng, tiếp tục nói: “Bổn cung cũng không có khoa trương như ngươi nói, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, lại vừa lúc gặp qua vài lần cảnh tượng Gáo điệp trùng vờn qua bên cạnh ngươi. Nhưng Cố Diễm có phải bởi vậy biết ngươi đã từng đến Hàn Lâm Viện hay không, bổn cung vô pháp xác định.”

“Vậy là đủ rồi.”

Nhược Phong trầm giọng nói: “Bên người Cố đại nhân khả năng có người biết được diện mạo trước kia của thảo dân, chiêu thức võ công, mà người này cũng vừa lúc phát hiện Gáo điệp trùng, Cố đại nhân mới có thể nhanh chóng cảm thấy không đúng, thuận lợi truy tra đến Đông Cung.”

Lục Hoài gật đầu: “Giải thích này, đích xác hợp lý nhất.”

Tuy rằng cậu biết, nguyên văn hẳn là không có người thần bí mà Nhược Phong nhắc đến, nhưng cậu nhất thời nghĩ không ra cách phản bác, đành phải thôi.

Nhìn biểu tình bừng tỉnh đại ngộ của Nhược Phong, Lục Hoài cảm thấy Cố Diễm hẳn là sắp tìm tới cung nhân giúp cậu thay quần áo, liền nói: “Nhược Phong, hiện tại bên ngoài mai phục người Cố Diễm, nếu không Cố Diễm không có khả năng dễ dàng rời đi, ngươi tuyệt không thể tùy tiện đi ra ngoài. Nếu là có năng lực, ở chỗ này đổi thành nữ trang, chờ lát nữa cung nữ tiến đến trong điện giúp bổn cung thay quần áo mà rời đi cùng. Yên tâm, bổn cung yêu cầu Cố Diễm tìm nhiều cung nhâ, chờ các nàng chuẩn bị đốt đèn, cố ý kéo dài trong chốc lát, ngươi tìm cơ hội lẫn vào trong đó là được.”

“Mặt khác, vì để ngừa vạn nhất, vẫn là đem Ngọc Quan Âm tạm thời để lại ở Đông Cung thì ổn thỏa hơn.”

Nhược Phong cẩn thận giấu Ngọc Quan Âm, tán đồng nói: “Thảo dân cũng đã để lại đường lui, chuẩn bị mặt nạ da người cùng trang phục cung nữ”

Nói xong, trong nháy mắt, Lục Hoài mới biết cái gì là thay đổi con người, không khỏi thở dài, nhưng mà đúng lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh —— bên cạnh tẩm cung đột nhiên bùng lên ngọn lửa, ánh lửa sáng ngời mang theo khí nóng thổi đến, tiếng la hết đợt này đến đợt khác nối tiếp nhau, vô số tiếng bước chân ở ngoài điện vang lên.

Mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng nói vụn vặt “Thái phó đã vào” “Điện hạ ở bên trong”.

Lục Hoài cụp hai mắt, khuôn mặt trắng nõn cũng không ngăn được sự buồn bực kết tụ giữa hai lông mày.

Quả nhiên, kế hoạch vĩnh viễn không kịp những biến hóa.

Mà một bên Nhược Phong, thấy Lục Hoài chậm chạp bất động, cho rằng đối phương hoảng loạn, quyết định đánh cuộc một phen, từ cửa sổ nhảy ra.

Cho đến cửa điện truyền đến một tiếng kẽo kẹt, Nhược Phong quyết đoán rời đi, nhưng mà hắn mới vừa bước ra một bước, cánh tay bị người kéo lấy.

Lục Hoài nằm ở trên giường, ngón trỏ đặt ở giữa môi, làm động tác im lặng, lại cười nhạt với hắn, tiếp theo nháy mắt, cánh tay trắng như ngọc đặt ở trên trán hắn, âm thanh ôn nhuận nói: “Không sợ.”

Đúng lúc này, cửa điện bị đẩy ra, Cố Diễm mang theo cung nhân hừng hực đi tới, nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cố Diễm đứng ở chỗ ngược sáng, trên mặt nhìn không ra biểu tình cụ thể, giây lát, hắn mở miệng, thanh âm bình tĩnh, lại vô cớ lạnh lẽo.

“Điện hạ đang làm cái gì.”

Hoả hoạn biệt viện là do một cung nhân tự mình tế điện người nhà qua đời, không cẩn thận đánh đổ chậu than, cũng may, khi lửa lan đến bên ngoài tẩm điện, liền bị thích khách làm bừng tỉnh mọi người nên kịp thời dập tắt, không thể nói là phúc hay là họa.

Bất quá, Lục Hoài vẫn không phạt nặng cung nhân này, chỉ là giảm bổng lộc, răn đe cảnh cáo.

Mà lúc này trong điện, như ngày thường.

Lục Hoài ăn mặc chỉnh tề, chống mặt, bên người đứng một cung nữ dáng người gầy yếu, co rúm ở hắn bên trái, thường thường ngước mắt nhìn về phía mọi người, lại nhanh chóng cúi đầu.

Cậu thở dài, liếc mắt Cố Diễm thần sắc lạnh nhạt, phân phó cung nữ đem tay áo kéo lên, trong điện bỗng chốc vang lên tiếng hút khí hết đợt này đến đợt khác.

Nguyên lai là do trên cánh tay cung nữ, che kín vết thương lớn lớn bé bé chưa ngưng kết, dữ tợn lỏa lồ ra bên ngoài, nhìn cực kỳ ghê người.

Lục Hoài giải thích nói: “Nàng kêu Nhược Phong, là cô nương bổn cung hôm nay được bổn cung cứu ra từ tay mấy tên thái giám, tuổi tác không lớn, trên người lại nhiều vết sẹo, bổn cung không đành lòng, không tránh được cho nàng dược, nối vài câu hảo tâm với nàng. Mới vừa rồi xảy ra hoả hoạn, nàng bởi vì sợ hãi, chạy đến bổn cung tránh né, cũng là gan lớn, nhưng bổn cung chung quy không đành lòng phạt người số khổ.”

Cố Diễm giương mắt, chói lọi đánh giá Nhược Phong, thuận miệng nói.

“Điện hạ nhân hậu, không đáng so đo, nếu như thế, thần liền rời đi.”

“?”

Lục Hoài chớp mắt vài cái, cậu cho rằng Cố Diễm hỏi Nhược Phong khi nào vào đây.

Rốt cuộc, nếu là nói ngay lúc đó ngoài tẩm cung không có người của Cố Diễm, cậu trăm triệu không tin.

Không ngờ Cố Diễm không nhắc đến lời nào.

Lục Hoài nhắm mắt lại, cho Nhược Phong đem tay áo kéo lên, lại nhìn về phía Cố Diễm, “Thái phó, thích khách……”

“Tìm được rồi.”

Cố Diễm nói, đi đến phía trước Lục Hoài cách đó không xa, cúi người xuống, khớp xương rõ ràng của đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt đi vài sợi tóc đen rơi xuống bả vai cậu, lặng yên không một tiếng động che lại một con gáo điệp trùng, dùng nội lực biến nó thành bột phấn, mới tiếp tục nói.

“Lúc hoả hoạn, bộ hạ thần bắt được một người khả nghi, là thuộc hạ thần, trộm bị phát hiện, lo lắng thần truy trách, chạy qua cĐông Cung tránh né, quấy nhiễu điện hạ, là không nên, thần đã đem hắn áp đi xuống.”

Lục Hoài bừng tỉnh đại ngộ: “Khó trách thái phó có thể trong thời gian ngắn như thế bắt được ở Đông Cung.”

“Thần chưa quản giáo tốt bộ hạ, không làm tròn trách nhiệm, không thể tiếp tục quấy rầy điện hạ.”

Cố Diễm không mặn không nhạt nhìn Nhược Phong, chú ý tới đối phương sợ Lục Hoài xuất hiện sai lầm, hơi gật đầu, đứng dậy cáo lui.

Chờ hắn vừa đi, Lục Hoài cho lui mọi người, lưu lại Nhược Phong, tinh tế suy tư.

“Theo như lời Cố Diễm, là thật? Hay là giả?”

“Nếu thảo dân không có đi Hàn Lâm Viện, sẽ tự tin tưởng, nhưng hiện tại, thảo dân không thể xác định. Bất quá, cũng có thể là Cố đại nhân ở Đông Cung không có tìm được tung tích thảo dân, cũng không có nhận ra thảo dân, lo lắng điện hạ trách cứ, cố ý bịa đặt.”

“Phải không?”

Lục Hoài không nói gì, ẩn ẩn cảm thấy không phải như thế, nhưng cho dù sự tình kỳ quặc một chút, cậu chỉ có thể xác nhận.

Cố Diễm đối với cậu, cũng không có ác ý.

*