Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Tử Mỹ Mạo Chỉ Muốn Bị Phế

Chương 9

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 9:

“Nhìn ra cái gì không?”

A Nhất thật cẩn thận đánh giá ngọc bội, rốt cuộc ở dưới đáy phát hiện ra ký hiệu kì lạ, hắn híp lại mắt, nhìn sau một lúc lâu, trầm mặc lắc đầu.

“Điện hạ, thảo dân vô năng, xem không hiểu đây là ý gì.”

“Không phải lỗi của ngươi, tính cả Đại Yến, sợ đều không một người nhìn ra.”

Ai có thể nghĩ đến, tác giả lại sử dụng mã Morse chứ!

Lục Hoài quay đầu đi thở dài, gió lạnh từ ngoài cửa sổ tiến vào, cậu che lại miệng ho khan hai tiếng, A Nhất vội vàng đóng lại cửa sổ, lo lắng nhìn cậu, muốn đem ngọc bội trả lại.

“Điện hạ, giờ đã muộn, không ngại đi trước nghỉ tạm.”

“Chờ lát nữa lại đi cũng không muộn, bổn cung có lời muốn nói với ngươi.” Lục Hoài đem ngọc bội một lần nữa nhét vào trên tay hắn, trầm giọng nói: “Bổn cung đã từng cùng nhị đệ uống rượu, hắn vô tình nói lỡ miệng, bổn cung mới biết bên trong ngọc bội đề cập đến bí mật tiền triều, bổn cung lo lắng nhị đệ làm việc ngốc, nên không có cho hắn. Mà bổn cung suy đoán, Cố Diễm lần này tới Đông Cung, cũng là vì nó. Hiện giờ, bổn cung đem nó giao cho ngươi bảo quản, nhớ lấy, không thể làm mất nó, cũng không để những người khác biết.”

A Nhất bỗng nhiên ngước mắt, lại nhanh cúi đầu, thần sắc khϊếp sợ đã là ở trong đáy mắt Lục Hoài.

Cậu nhìn đối phương thật cẩn thận thu lại ngọc bội, không khỏi cười nói: “So với cái này, bổn cung càng tò mò ngươi vì sao cam nguyện bị mấy tên thái giám đánh chửi?”

Vừa dứt lời, A Nhất đột nhiên ngừng lại, trong mắt xuất hiện một tia hàn quang.

Ngoài phòng ve kêu không ngừng, âm thanh trầm tĩnh khàn khàn dưới ánh nến vang lên.

“Điện hạ nếu không tới, bọn họ đã chết rồi.”

A Nhất mặt vô biểu tình nói: “Thảo dân luyện một loại võ công, cần thường xuyên đả thông hai mạch Nhâm Đốc, vì thế thảo dân sẽ tìm người phạm tử tội, bọn họ đem hai mạch Nhâm Đốc của thảo dân đả thông, sau đó sẽ bí mật xử lý.”

“Nói như vậy, mấy tên thái giám kia trên lưng cõng mạng người?”

“Đúng vậy.”

Hắn chắp tay nói: “Điện hạ nếu sầu lo, thảo dân có thể rời đi.”

A Nhất nói xong, chậm chạp không thấy Lục Hoài cử động, hắn nắm tay giương mắt, lại nghe Lục Hoài cười nói.

“Mấy tên thái giám kia ngươi không cần lo lắng, chờ lát nữa ngươi nói cho bổn cung bọn họ gϊếŧ người nào, người trong cung sẽ đi tra, hơn nữa……”

“Cái danh A Nhất, hay là hay, lại quá mức tầm thường, làm bổn cung ngẫm lại, xưa có phong hoa tuyết nguyệt làm thơ, bổn cung liền lấy phong hoa tuyết nguyệt làm danh. Từ nay về sau, gọi ngươi Nhược Phong, được không?”

A Nhất sửng sốt, đột nhiên siết chặt vạt áo.

Lục Hoài thấy thế, lại nói: “Ngươi có mặc áo váy, mang trang sức, bổn cung không thèm để ý này đó, chỉ cần trung thành là được.”

A Nhất, không, Nhược Phong rốt cuộc ngẩng đầu, gằn từng chữ: “Thảo dân nguyện thề sống chết nguyện trung thành điện hạ, nếu có ý nghĩ khác, sẽ bị thiên lôi đánh xuống!”

Lục Hoài vui mừng nói: “Nhược Phong, đi trước nghỉ ngơi đi, sáng mai bồi ta đi Ngự Hoa Viên đi dạo, ở Đông Cung đối thân mình không tốt.”

“Tuân mệnh.”

Thấy đối phương quyết định lưu lại, Lục Hoài liền hỏi mấy tên thái giám, biết bọn họ đã từng dùcung nữ kia hình như có quen biết Nhược Phong, Lục Hoài liền đem việc này giao cho Nhược Phong đi làm.

Cho đến khi đối phương rời đi, Lục Hoài chui vào chăn, úp mặt vào gối mềm mại, nhẹ nhàng thở dài.

Mạng người, là đồ vật không đáng tiền nhất trong cung, cậu có năng lực sống sót sao……

Suy nghĩ một lúc lâu, cậu cuối cùng cũng nhắm mắt, đi gặp Chu Công*.

Mười lăm phút sau, thân thể cậu bị người nhẹ nhàng lắc lắc.

Lục Hoài cau mày xua tay, lẩm bẩm nói: “Còn sớm, Nhược Phong đừng nháo.”

Tiếng nói vừa dứt, người nọ động tác tạm dừng một lát, tiếp đến chính là ánh mắt như xuyên thủng người.

Lục Hoài cảm giác phía sau lưng lạnh cả người, cho rằng cửa sổ không đóng chặt, nửa mở nửa khép mắt, mơ mơ màng màng đứng dậy, mò mẫm xung quanh, lại không cẩn thận sờ đến đồ vật mềm mạit.

Cậu cả kinh, lập tức tỉnh táo, giây lát trợn mắt, lọt vào trong tầm mắt lại là một đôi mắt phượng không có tình cảm.

Lục Hoài một phen che miệng lại, khi ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ khi, thấy rõ mặt người nọ, là……

Cố Diễm?!

____________________

Tim Lục Hoài đập cực kỳ nhanh, phảng phất giống như muốn nhảy ra, cậu nhìn biểu tình lạnh băng của Cố Diễm, trên trán tiết ra một chút mồ hôi lạnh.

Chẳng lẽ ban ngày quan tâm chiếu cố đều là giả, Cố Diễm sẽ không thừa dịp trăng thanh gió mát xử lý cậu đi? Cậu hiện tại kêu người còn kịp không?

Thôi, không kịp…… Trong cung quả nhiên không phải nơi người nên sống!

Lục Hoài càng nghĩ càng sợ, không thể tiếp thu được cục diện vừa mới xuyên qua không lâu đã lừng lẫy hy sinh, cho đến khi bàn tay to lớn của Cố Diễm che lại đôi mắt cậu, cậu không ngừng súc lại phía giường, thậm chí muốn lùi lại sau cũng không thể, cậu cắn chặt răng, chỉ cảm thấy Cố Diễm trêu chọc mình, muốn đối phương xuống tay nhanh nhanh chút, cho cậu chết một cách thống khoái, Cố Diễm mở miệng.

“Điện hạ đừng sợ, thích khách ckhông còn ở đây.”

“?”

Lục Hoài chớp đôi con ngươi hoa đàoi, đôi tay đang đặt trên mắt cậu của Cố Diễm đang định rời đi, cậu liền xuyên thấu qua khe hở ngón tay nóng rực, nhìn thấy Cố Diễm cách cậu rất gần, thậm chí cúi người lau đi mồ hôi lạnh của cậu.

Xem bộ dáng kia, như cũ lạnh nhạt, nhất cử nhất động lại tỏa ra nét ôn nhu.

Hai người dựa vào rất gần, nhàn nhạt hương hoa chậm rãi tỏa ra, hương say lan tỏa ngoài điện.

Lục Hoài hoảng hốt, lúc này, Cố Diễm dời đi lòng bàn tay, rũ mắt nhìn cậu.

Cậu hoảng loạn, bật thốt lên nói: “Thái phó không một tiếng đến Đông Cung, bổn cung không thể nào biết được, tất nhiên là không thể tiếp đãi, không bằng chờ bổn cung thay quần áo xong, bị chút rượu ngon. Về phần thích khách, hẳn là thái phó nhìn lầm rồi……”

Không chờ cậu nói xong, một trận tiếng bước chân hỗn độn đột nhiên vang lên cắt ngang tiếng cậu.

Ngay sau đó, một đám cung nhân đi đến ngoài điện, cung nữ quản sự nôn nóng nói: “Nô tỳ đã tới chậm! Mong điện hạ thứ tội!”

Lục Hoài nhíu mày, suy nghĩ một lát, đuổi đi cung nhân, nghiêng đầu hỏi: “Thái phó, đến tột cùng là chuyện như thế nào?”

Cố Diễm dùng chăn gấm che lại thân thể đơn bạc của mình, lại đem lọt mấy góc áo bị hở ấn lại, mới từ từ hỏi.

Hóa ra, Cố Diễm trở lại Hàn Lâm Viện, tắm rửa xong không lâu, phát hiện quần áo đã thay bị người động vào, sau khi điều tra, biết được người to gan lớn mật kia ở Đông Cung.

Nhưng, suy xét đến việc có liên quan mật thiết đến Thái Tử, vì tránh cho rút dây động rừng, hắn cho thủ hạ canh giữ ở bên ngoài Đông Cung, một mình một người đi vào, nhận ra người nọ, cùng giao thủ, kinh động đến cung nhân gác đêm, đối phương chạy trối chết, phương hướng đúng là tẩm cung Thái Tử.

Vì thế, mới xảy ra một màn vừa rồi—— Cố Diễm cho rằng Lục Hoài gặp qua thích khách, Lục Hoài lại hồn nhiên không biết.

Nghe xong, Lục Hoài đè nặng sự mệt mỏi, ngước mắt nhìn về phía Cố Diễm, bị con ngươi sâu thẳm của đối phương nhìn chăm chú vào, đột nhiên bừng tỉnh: Cho nên Nhược Phong bị phát hiện?

Nghĩ như vậy, cậu tâm loạn như ma, thoáng nhìn, ở bình phong sau lưng Cố Diễm cách đó không xa, phát hiện thân ảnh màu xanh xám.

Cậu vội vàng rũ xuống mắt, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nắn vuốt vạt áo Cố Diễm, yếu ớt nói: “Thái phó, bổn cung phong hàn chưa khỏi hẳn, ngủ hơi say chút, không nghe thấy được tiếng động gì, nhưng tẩm cung này chắc không thể ở lại được nữa.”

Cố Diễm gật đầu: “Điện hạ, thần vì ngài thay quần áo.”

Tiếng nói vừa dứt, hắn xoay người đi đến hướng bình phong.

__________________________

(*) Thời Cổ Đại, Chu Công là một tước vị của nhà Chu, người làm chức này thường là người phụ tá cho Chu Vương trị vì thiên hạ. Vị Chu Công đầu tiên trong lịch sợ họ Cơ tên Đán (khoảng 1100 trước Công Nguyên), cũng còn gọi là Thúc Đán, là con thứ tư của Chu Văn Vương Cơ Xương và là công thần khai quốc nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông có công giúp Chu Vũ vương Cơ Phát lập ra nhà Chu, giành quyền thống trị Trung Hoa từ tay nhà Thương.

Sau khi Chu Vũ Vương chết, Cơ Đán đã giúp Tân vương là Chu Thành vương xây dựng và phát triển nhà Chu. Hình ảnh của ông tiêu biểu cho tấm lòng trung quân phò chúa, không sinh dị tâm, thường được hậu thế về sau nhắc đến cùng với Y Doãn nhà Thương.

Nhà Chu dưới sự nhϊếp chính của ông đã vươn lên thành một nước mạnh mẽ, tạo tiền đề cho công cuộc xây dựng nên nền Văn minh Trung Hoa rực rỡ về sau. Công lao to lớn của Cơ Đán với sự phát triển của Văn minh Trung Hoa khiến người ta gọi ông bằng chức vụ là Chu Công, quên đi cái tên Cơ Đán, khiến cho nhiều người lầm tưởng Chu Công là tên thật của ông.

Ông là một chính trị gia, một nhà quân sự tài ba và nhà tư tưởng kiệt xuất của giai đoạn đầu thời Tây Chu, được tôn là người đặt nền móng cho Nho học sau này. Ông cũng là một trong những bậc thánh nhân thời cổ đại mà Khổng Tử sùng kính nhất đời.

Một người xuất chúng như vậy khiến cho ai ai cũng mong muốn được diện kiến. Chính vì vậy câu nói "kiến Chu Công khứ liễu" được ra đời. Nó có ý là nằm mơ để gặp được Chu Công, nhưng muốn mơ thì phải ngủ => “đi gặp Chu Công” = “đi ngủ” đó các bạn
« Chương TrướcChương Tiếp »