Chương 47: Gia Cát Liên Nỏ

"Biện pháp khác?"

"Đúng vậy.”

Vương An gật đầu, không tiếp tục nói hết, dùng cây quạt gõ gõ lòng bàn tay: "Về trước đi, ngày mai lại nói."

Thải Nguyệt và Trịnh Thuần liếc nhìn nhau, đều cảm thấy Thái tử Điện hạ, đột nhiên trở nên thâm sâu khó lường.

Phàm là có chút hiểu biết thông thường.

Luyện binh, không phải một sớm một chiều lao động cực khổ, muốn luyện ra một đội cường quân, thì càng phải như thế.

Dù Vương An, có được phương pháp huấn luyện hiện đại nhất, chỉ là một tháng, cũng không có khả năng khiến binh sĩ thay da đổi thịt.

Thời gian ngắn như vậy, đặt nền tảng cũng không đủ.

Trừ khi từ thần điện Tây Lương, tìm được một nhóm cao thủ tuyệt thế, cho đám người lão Hoàng học hỏi.

Đây thực sự là một chuyện viển vông.

Cho nên, Vương An quyết định mở ra lối riêng.

Chẳng hạn như, giống với trò chơi PK kiếp trước, đẳng cấp không đủ, thì tiếp thêm trang bị.

Chỉ cần chế tạo cho bọn lão Hoàng, cả người trang bị sắc bén, lại tìm chút thời gian, huấn luyện thêm.

Ít nhất Vương An nắm chắc bảy phần, có thể chiến thắng đội quân của Lăng Mặc Vân.

Kiếp trước thân là sĩ quan huấn luyện, từ xưa đến nay chuyên môn của hắn là nghiên cứu các loại vũ khí chiến tranh.



Muốn tạo ra thuốc súng loại vũ khí nóng, thời gian có hạn, không thực tế.

Nhưng mà, vẫn có khả năng làm ra một bộ vũ khí cận chiến.

Vì thế, vừa về đến Đông cung, Vương An thậm chí còn không đi ngủ, tự giam mình ở trong thư phòng, bắt đầu phương án thiết kế vũ khí. . .

Liên tiếp mấy ngày.

Trừ mỗi sáng sớm, theo thông lệ đến Thái tử vệ doanh kiểm tra, nhân tiện, để đội quân không trốn tập luyện.

Lúc khác, Vương An đều ở trong thư phòng Đông cung.

Trong lúc đó, cũng có hai ba kẻ xui xẻo bị trừ bạc.

Sau đó, bên Thái tử vệ, xôn xao tin đồn liên quan tới Vương An từ bỏ trị liệu.Vương An không thèm để ý đến những tin đồn này, rốt cục ở buổi sáng ngày thứ ba, cầm mấy tờ bản vẽ, đi ra khỏi phòng.

Hắn gọi Trịnh Thuần đến bên cạnh, đưa bản đồ giấy ra: "Đi, đem bản đồ giấy đưa đến giám sát quân khí, để bên đó chế tạo ra một nhóm hàng mẫu."

"Gia Cát. . . Liên nỏ?"

Trịnh Thuần cầm bản vẽ, nhìn trái nhìn phải không rõ, thầm cảm khái trí tuệ của Điện hạ, quả nhiên không phải người hắn ta có thể so sánh.

Hắn ta cũng không hỏi nhiều, đi thẳng đến giám sát quân khí.

Trịnh Thuần tìm tới một giám sát quân khí trẻ, giao ra bản vẽ mẫu.

Dặn đi dặn lại hắn ta, đây là tâm huyết nhiều ngày của Thái tử Điện hạ thiết kế, cần phải hoàn thành.

"Ha ha, Trịnh công công cứ việc yên tâm, chuyện của Điện hạ, chính là chuyện của bản quan, bản quan nhất định dốc hết sức mình. . ."



Giám sát trẻ tuổi tự mình đưa đẩy Trịnh Thuần ra cửa.

Quay người lại, lập tức thay đổi sắc mặt.

"Hừ, dựa vào tên thái tử công tử bột đó, cũng biết thiết kế binh khí sao? Thật sự coi giám sát quan khi ta đều là kẻ ăn hại sao!"

Tên giám sát trẻ quệt miệng, khịt mũi coi thường Trịnh Thuần.

Vô thức giơ bản vẽ lên xem xét, đột nhiên mở to hai mắt.

"Đây là. . ."

Tên giám sát trẻ nhìn bản đồ hình ba chiều, cùng với từng chuỗi chữ số Ả rập, nhất thời trừng to hai mắt.

"Đây là vẽ bùa quỷ gì vậy?"

Giám sát đại nhận hoàn toàn xem không hiểu, tiện tay đem bản đồ giấy vứt qua một bên.

Mỗi ngày giám sát quân khí, phải thiết kế chế tạo vô số trang bị, bận bịu muốn chết.

Nào có thời gian rỗi, tiếp tên Thái tử công tử bộ chơi đùa những đồ chơi quỷ quái này.

Bỗng nhiên, một bóng dáng lướt qua trước mặt hắn ta.

Là một người trẻ tuổi, dáng vẻ chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt chất phác, hai mắt thâm quầng vì thức đêm.

Hắn ta dường như đang suy tư gì đó, đến mức nhìn thấy cấp trên, cũng quên chào hỏi.

Giám sát trẻ nhíu mày.