Chương 38: Là Hợp Tác Không Phải Cướp

Viêm Đế ho khan vài cái, làm bộ nghiêm túc, tiểu tử ngươi có được mấy cân mấy lượng, vi phu còn không biết hay sao?

Còn quen biết khắp thiên hạ, tiếng xấu à...

“Ách... Nhi thân là đi đến phủ thượng của bằng hữu, vuốt mặt, đổi được ít bạc thôi.”

“Vuốt mặt...”

Viêm Đế chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng cũng có thể đoán ra được ý của nó: “Con tìm người ta mượn tiền?”

Trong lòng có chút thương xót.

Nhưng mà suy đi nghĩ lại, có thể trong thời gian ngắn mà mượn được nhiều tiền như vậy, cũng coi như thái tử có bản lĩnh rồi.

Vương An cảm thấy bản thân bị sỉ nhục.

Ông đây đẹp trai như vậy, cho dù không dựa vào cái mặt, cũng dựa vào tài hoa kiếm cơm được, cần phải mượn tiền sao?

“Phụ hoàng hiểu lầm rồi, đây đều là do nhi thần kiếm được, không mượn người ta một lượng nào cả.”

“Hả?”

Ánh mắt Viêm Đế sáng lên, đang chờ nói tiếp, thình lình bên cạnh truyền tới một giọng nói:

“”Thái tử khẳng định là kiếm được, mà không phải đã dùng thủ đoạn xấu xa gì sao?”

Là Vương Duệ.

Vừa rồi Vương An, đã thu được tiếng lành đồn xa từ chỗ lưu dân. Bây giờ, lại gom góp cho triều đình cả trăm vạn bạc.

Cái này khiến hắn ta cảm thấy sự uy hϊếp nghiêm trọng.

Chuyện đã tới nước này, cho dù làm Viêm Đế bất mãn, hắn ta cũng không thể để Vương An phách lối như vậy được.



Đây ngược lại là một lời nhắc nhở đến Trương Sĩ Ngôn đứng ngồi không yên và Cảnh Binh.

Dựa theo tính cách ngang ngược của thái tử trẻ tuổi, loại chuyện cướp của nhà người ta, cũng thật sự là có thể làm ra được.

“Khó trách, hóa ra thái tử ỷ quyền ỷ thế, cướp đoạt của cải của người ta, còn nói cái gì mà tự mình kiếm được.”

Trương Sĩ Ngôn bắt ngay lấy cơ hội, chất vấn ngay tại chỗ: “Bệ hạ, thái tử ỷ thế hϊếp người, cưỡng đoạt của cải của dân, không coi phát luật Đại Viêm ta ra gì, không khác gì bọn cường đạo! Thần xin vạch tội thái tử.”

“Đúng vậy đó bệ hạ, thái tử ngông cuồng như thế, nhất định sẽ làm lòng dân phẫn nộ, để lại tai họa vô tận đó!”

Cảnh Binh cũng liền vội vàng góp lời.

Giống như đã hẹn trước, Trương Chinh dẫn đầu bọn ngôn quan, cũng nhao nhao nhảy ra tiếp lời.

“Chúng thần tán thành!”

“Lòng dân không thể phế, xin bệ hạ điều tra thái tử rõ ràng, trả lại công đạo cho bách tính...

Tinh thần quần chúng mãnh liệt, nhao nhao đòi thảo phạt Vương An, không có một chút khâm phục nào cả.

Trương Sĩ Ngôn và Cảnh Binh nhịn không được thở dài một hơi.

Hiện tại lửa đã bốc lên rồi, không thể thuận theo Viêm Đế không cho một lời giải thích.

Chỉ cần vặn ngã thái tử, đặt Huệ vương ở vị trí đầu, nguy cơ của bản thân chẳng những bị tiêu trừ, còn sẽ tiếp thêm được một bước.

Hai người lén liếc nhìn Vương An, trong lòng không ngừng cười lạnh.

Trẻ người non dạ, cũng dám đấu với bọn ta cơ, ông đây bước qua cầu còn nhiều hơn ngươi đi đường đó.

Vương Duệ cũng chuyển buồn làm vui.



Trận chiến này, hôm nay thái tử cho dù không chết, cũng phải bị lột da.

Nhịn không nổi cười trên nỗi đau của người khác, ai bảo ngươi vận được từng đó bạc, lần này, tự lấy đá đập chân mình đi?

Hắn ta cũng không tin, Vương An có bản lĩnh kiếm ra được nhiều tiền như vậy.

Vô số ánh mắt theo dõi Viêm Đế, sắc mặt của ông nghiêm lại, nhìn kỹ Vương An nửa ngày, cuối cùng cũng mở miệng: “Thái tử, người thành thật nói cho trẫm biết, chỗ bạc này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào?”

Không phải ông không tin nhi tử nhà mình.

Mà thực sự là tiểu hỗn đản này, ngày xưa chỉ làm điệu làm bộ, ông thật ra cũng có chút lo lắng...

Đương nhiên, dựa vào tính cách của Viêm Đế.

Vương An thật sự làm ra loại chuyện trời oán dân hận này, ông cũng sẽ tuyệt đối không nhân nhượng.

Ngàn người chỉ trỏ, Vương An lại không hề e sợ, ngược lại lộ ra nụ cười “Ta biết thế nào cũng vậy mà.”

Ngoắc tay, đột nhiên có một người trong đội xe bước ra, cúi đầu hành lễ: “Thảo dân là Tô Thành, quản gia của Tô gia xin tham kiến bệ hạ.”

“Ngươi... có việc gì?”

Thấy Viêm Đế hỏi đến, lúc này Tô Thành mới bẩm báo: “Bẩm bệ hạ, thảo dân đến để thay thái tử làm chứng.”

“Làm chứng?”

“Không sai, Thái tử điện hạ không hề chiếm đoạt của cải của dân giống như cái vị đại thần suy nghĩ. Một trăm vạn lượng này là điện hạ hợp tác với Tô gia chúng tôi, lấy được thù lao, hợp lý hợp pháp.”

Vương An liếc mắt, quét qua bọn Vương Duệ đang ngạc nhiên một cái, trong lòng cười lạnh.

Thật ngại qua, ông đây cũng không phải nhân viên thời vụ.

Trời sinh không đội nồi...