Chương 3

Thôi Cẩn đối với suy nghĩ xấu xa của Khương Yển hoàn toàn không biết gì, đi cả một đường chân núi y rốt cuộc mới thấy được tung tích miếu chùa, y cao hứng chỉ vào bên kia, nói với Khương Yển: "Điện hạ, nhìn xem! Chúng ta gần đến rồi!"

Nhưng chưa đợi Khương Yển trả lời, nước bắt đầu rơi xuống trên đầu y, mới vừa rồi bầu trời còn trong xanh đột nhiên trở nên u ám, những đám mây đen dường như đang tụ tập lại.

Một giọt hai giọt... Mưa càng lúc càng nặng hạt, Khương Yển cũng không có mang theo đồ che mưa, hắn kéo Thôi Cẩn chạy nhanh vào chùa.

Có hắn lôi kéo, Thôi Cẩn cũng không cảm thấy quá mệt mỏi.

Mặc dù chạy kịp thời, phía trên đầu có cây cối che đậy nhưng mưa rơi rất nhanh, Thôi Cẩn vẫn bị ướt một chút.

Vào trong miếu, Khương Yển phân phó thuộc hạ nhanh chóng đốt lửa, chờ tất cả đều lui xuống, hắn đưa Thôi Cẩn tới một phòng "Công công ướt hết rồi, cởϊ qυầи áo xuống đi, đợi lát hạ nhân phơi khô xong lại mang lên cho công công mặc." Nói xong hắn đã bắt đầu cởϊ qυầи áo trên người mình, vì vừa mới che chở Thôi Cẩn, quần áo của hắn thậm chí còn ướt đẫm.

Thôi Cẩn quả thực cảm thấy trên người không thoải mái, nhưng khi nhìn Khương Yển cởϊ qυầи áo, vẫn cảm thấy bất an, nên trả lời: "Không cần, nô tài đợi lát nữa ngồi hơ bên lửa là được."

Khương Yển đã cởi xong áo khoác, nhìn Thôi Cẩn mặc quần áo ướt lạnh trên người, không khỏi cau mày nói: "Công công đừng tùy hứng, mặc quần áo lạnh như vậy trên người, rất dễ bị phong hàn. Hơn nữa về già cũng dễ bị bệnh tật quấn thân."

Vừa nói hắn còn muốn đi qua giúp Thôi Cẩn cởϊ qυầи áo, Thôi Cẩn lui về sau, nhìn thấy bộ dáng thật chân đáng tin của Khương Yển, y đành phải đáp: "Nô tài tự làm."

Nói xong liền quay người đi, sau đó do dự mà cởi thắt lưng, đem áo ngoài cởi xuống, Khương Yển không khỏi thở dốc khi nhìn thấy vòng eo thon gọn hơn sau khi cởϊ áσ khoác.

Thôi Cẩn còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lao tới phía trước ôm lấy y: "Bảo bối nhi!"

Thôi Cẩn sợ đến mức vội vàng chống cự: "Điện hạ đây là đang làm gì?"

Nhưng y không mạnh bằng Khương Yển, nên nhất thời không thể thoát ra được.

Người phía dưới giãy giụa, du͙© vọиɠ của hắn càng tăng lên, hơi thở càng thêm thô lặng, hạ thân cũng sưng lên khó chịu, hắn vội vàng mà hôn lên cần cổ Thôi Cẩn, tay với vào áo trong sờ lên hai hạt đậu đỏ trước ngực y, đầu ngón tay khẽ ấn nhẹ, hô hấp cũng đột nhiên nặng nề hơn, vật kia càng cứng đến không chịu được.

Hắn gạt hết chén trà trên bàn xuống đất rồi ấn Thôi Cẩn lên đó.

Hạ nhân bên ngoài nghe được âm thanh vội vàng đi tới kiểm tra: "Điện hạ? "

Có người hầu đến gõ cửa, Thôi Cẩn cũng không dám động nữa, Khương Yển hứng thú, bị quấy rầy hắn trở nên mất kiên nhẫn: "Biến!"

Người hầu vội vàng lui ra.

Thôi Cẩn sống lưng căng thẳng, thân thể cũng run đến lợi hại, không khỏi vặn vẹo, tai hơi phiếm hồng lên do bị hắn xoa nắn.

Khương Yển chế trụ không cho y phản kháng, sau đó lại vùi đầu vào ngực Thôi Cẩn, liếʍ một trong hai viên, hắn vừa mυ"ŧ vừa liếʍ, thậm chí Thôi Cẩn đang không ngừng vỗ nhẹ vào đầu hắn cũng dần không còn phản ứng.

Thôi Cẩn không biết làm sao, chỉ có thể nhéo chặt tóc hắn, Khương Yển ăn đau đành phải nâng đầu lên.

Hắn nhìn Thôi Cẩn trong ánh mắt trong trẻo của y mang theo chút hận thù, mỉm cười nói: “Trong mắt công công cô đã là kẻ tiểu nhân, không bằng cô dứt khoát làm tiểu nhân tới cùng, hôm nay liền sủng hạnh công công, chỉ có như vậy mới không làm thất vọng hận ý trong lòng công công với ta. "

Nói xong, hắn lại muốn cởϊ qυầи Thôi Cẩn, Thôi Cẩn sợ hãi nắm lấy tay hắn, sau đó dùng sức giữ chặt: "Điện hạ, điện hạ ở trong lòng nô tài vĩnh viễn là quân tử!"

"Những lời công công nói là sự thật?" Khương Yển từ trên cao mà nhìn xuống y.

"Tuyệt đối là thật!" Thôi Cẩn nôn nóng mà trả lời hắn.

“Cô cũng không muốn thô bạo với công công, chỉ là công công không chịu phối hợp, hôm nay công công giúp cô giải quyết, cô liền buông tha công công, thế nào? " Khương Yển thương lượng.

“…Bệ hạ muốn nô tài giúp ngài giải quyết như thế nào?”

"Chân công công trời sinh trắng nõn như vậy, công công dùng chân đi. " Khương Yển vừa nói vừa cởi giày Thôi Cẩn.

Nhìn đôi chân trắng nõn mềm mại này, dưới háng của Khương Yển lại đứng thẳng thêm một chút.

Hắn hôn lên mu bàn chân của Thôi Cẩn, sau đó ngậm ngón chân Thôi Cẩn vào miệng, Thôi Cẩn bị động tác biếи ŧɦái của hắn lam cho hoảng sợ, vội vàng rút chân lại: “Điện hạ, chân nô tài dơ!”

“Chân công công không dơ, rất thơm.” Nói xong, hắn lại nắm lấy chân Thôi Cẩn, biếи ŧɦái ngửi một chút: “Từ nay về sau, chân của công công chỉ có thể cho cô liếʍ! "

Nói xong, hắn bắt đầu cẩn thận liếʍ láp ngón chân, thỉnh thoảng còn cắn ngón chân vài cái, sau đó móc dươиɠ ѵậŧ từ trong đũng quần ra, chậm rãi cọ xát vào chân Thôi Cẩn: “Công công chân thật nhỏ, mỗi chỗ trên người công công đều hợp ý cô, thật muốn thao vào mông công công."

Nghe những lời nói không chút để ý lại cực kỳ ác liệt của hắn, Thôi Cẩn bị dọa đến không dám nhúc nhích, chỉ có thể tùy ý hắn dùng đồ vật kia cọ xát chân mình, y cảm giác có chất lỏng nào đó rỉ ra, dính vào chân mình, khiến y cảm thấy dính nhớp lại ẩm ướt, nhưng y không dám nhìn vào nó.

Vuốt ve một hồi, Khương Yển cảm thấy còn chưa đủ kɧoáı ©ảʍ, liền đem hai chân Thôi Cẩn chạm vào nhau, sau đó nhanh rút ra dam vào khe hở giữa hai chân, ngay sau đó hắn bắn ra,



bắn lên chân chân Thôi Cẩn.

Chờ đến khi Khương Yển đem đồ vật kia trở về, sau đó nhặt vạt áo dưới mặt đất lên lau lòng bàn chân cho Thôi Cẩn, thì Thôi Cẩn mới dám mở mắt.

Chờ hắn lau sạch chân, y mới run rẩy dùng tay cột chắc vạt áo trước, nhìn bộ dạng sợ hãi đến phát run của y, Khương Yển cười hỏi y: "Cô dọa công công đến sợ?”

“…Nô tài không dám.” Thôi Cẩn bình tĩnh lại mới dám trả lời.

Khương Yển hôn lên má y nói: "Công công thật dễ thương, cô rất thích công công."

"Điện hạ, mau xin bùa bình an, đợi mưa tạnh chúng ta phải xuống núi." Thôi Cẩn đổi chủ đề.

"Được." Khương Yển biết y nhất thời khó có thể chấp nhận nên đã đồng ý.

Trước khi trở về cung, Khương Yển cưỡng ép ôm Thôi Cẩn vào trong l*иg ngực, “Sau khi về cung, khó có cơ hội được ở chung với công công, công công có nhớ cô không?"

"...nô tài chỉ là một thái giám."

“Công công lại tự coi nhẹ mình rồi, trong cung ai có thể đẹp bằng một nửa công công?”

Thôi Cẩn không biết ánh mắt Khương Yển bị làm sao, kỳ thật trong hoàng cung người đẹp rất nhiều, chẳng hạn như chính Khương Yển, chính là phu nhân lý tưởng của vô số quý nữ, không chỉ bởi vì hắn có quyền cao chức trọng, càng là vì hắn lớn lên đẹp.

“Huống hồ nếu công công không nhắc đến, cô sẽ quên mất công công là hoạn quan, ai bảo công công lớn lên xinh đẹp như vậy, Mỗi lần thấy công công cô đều muốn gặp một lần, ngay cả buổi tối cô cũng nghĩ đến công công mới có thể bắn ra. " Thôi Cẩn không đáp lời, Khương Yển tự nói một mình.

Nghĩ đến hắn vừa nói "Bắn ra", Thôi Cẩn không khỏi rùng mình.

"Công công không cần sợ hãi, cô chỉ muốn than với công công hơn mà thôi, về sau cô cùng công công qua lại nhiều hơn, cô đương nhiên sẽ đối xử nhã nhặn hơn. " Khương Yển lại hôn lên cổ y.

Có quỷ mới tin hắn, cách đối xử lịch sự của hắn chính là cưỡng bức y!

Chờ đến khi trở về cung, trước ngực Thôi Cẩn đã bị hắn véo đến sưng lên, môi cũng bị hắn mυ"ŧ đến đỏ.

“Điện hạ, chúng ta đến rồi. " Có một tiểu thái giám đi tới nhắc nhở.

Khương Yển ôm Thôi Cẩn âu yếm tong chốc lát một lúc sau mới buông y ra, hắn ủy khuất đau lòng nói với y: "Thật luyến tiếc công công, trở lại trong cung, công công nhất định lại tìm cách tránh mặt cô. "

Thôi Cẩn thầm nghĩ ngươi nói đúng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì: "Sao có thể như vậy? Điện hạ có chuyện chỉ cần truyền nô tài là được."

“Lời công công nói là thật!”

Đương nhiên là giả!

"Đương nhiên là thật."

"Vậy cô liền mỏi mắt mong chờ."