Chương 1: Điện hạ xin tự trọng

Lần đầu tiên Khương Yển nhìn thấy Thôi Cẩn, đã bị vẻ đẹp của y mê hoặc thần hồn, hắn không phải chưa từng thấy qua mỹ nhân bao giờ, nhưng người đẹp giống như Thôi Cẩn hắn vẫn là lần đầu tiên thấy.

"Điện hạ? Điện hạ, có chuyện gì sao?" Thôi Cẩn bị phái tới cùng Khương Yển trao đổi về buổi lễ sắc phong, nhưng vị Tam hoàng tử này dường như đang phân tâm.

"Cũng không có gì không ổn, công công tự an bài là được." Khương Yển phục hồi lại tinh thần.

“Nô tài tuân mệnh.” Thôi Cẩn lui xuống xử lý.

Từ khi được sắc phong lên làm thái tử, Khương Yển hiển nhiên trở nên bận rộn hơn, hoặc là đi thượng thư phòng đọc sách, không thì là ở trong cung viết sách luận, nếu không phải đi Thái Cực Điện nghị sự thì chính là ở đại doanh trại Kinh Bắc để luyện tập võ thuật.

Hắn ngày ngày bận rộn, cũng từng ngày trưởng thành, nhưng thân ảnh Thôi Cẩn để lại trong lòng hắn không bao giờ có thể xóa nhòa.

Hắn cũng không thường xuyên gặp Thôi Cẩn, dù sao hắn cũng bận, Thôi Cẩn cũng bận, nhưng tin tức mà hắn thu thập được qua tai mắt trong hậu cung thường liên quan đến Thôi Cẩn, theo từng bước thăng tiến, trở thành Tư Lễ Giám không thể thiếu một trong những Đại thái giám, thời gian Khương Yển tiếp xúc cùng hắn cũng dần trở nên nhiều hơn.

Khương Yển ở trước mặt y giả bộ ra vẻ cao quý chính trực, nhưng trong đêm tối không một ai biết, hắn đã khao khát nghĩ cách gian da^ʍ Thôi Cẩn hàng ngàn lần.

Hắn vẫn luôn chờ đợi một cơ hội, một cơ hội đem Thôi Cẩn ăn sạch sẽ.

Mà cơ hội này cuối cùng đã đến.

"Điện hạ, đây đều là vì ngài lựa chọn những người dạy học, họ đều xuất thân từ gia đình tốt thân thể sạch sẽ." Thôi Cẩn cung kính nói với hắn, ra hiệu cho hai mỹ nhân phía sau tiến lên.

Hai nữ nhân không thể nghi ngờ là rất xinh đẹp, nhưng Khương Yển lại cảm thấy, các nàng ở trước mặt Thôi Cẩn đều bị lu mờ.

Thôi Cẩn nhìn thấy phản ứng của Thái Tử khi đang tắm gội, cho rằng hắn đang thẹn thùng vì thế xin chính mình cáo lui.

Nhưng y còn chưa bước ra khỏi Đông Cung, đã nghe được phía sau phòng truyền ra một âm thanh, tựa hồ là Khương Yển đang quát kêu các nàng cút ra ngoài, Thôi Cẩn vội vàng quay lại, nhìn các nàng một giọng nói phát ra từ căn phòng phía sau, nhìn các thị nữ vội vàng chạy ra ngoài khóe mắt mang nước mắt, Thôi Cẩn không khỏi mắng bọn họ: "Làm càn! Hai người các ngươi sao dám chọc giận Thái Tử?"

Hai thị nữ liên tục lắc đầu: "Điện hạ, không cần nô tỳ hầu hạ."

Lúc này, Thái Tử cũng đã từ trong phòng đi ra, nói với Thôi Cấn: “Công công, cô không cần bọn họ hầu hạ.”

Thôi Cẩn nghi hoặc hỏi hắn: "Là bọn họ hầu hạ ngài không chu toàn? Nô tài đổi qua cho ngài mấy kẻ khác hầu hạ chu đáo hơn?"

Thái tử lắc đầu, sau đó ra lệnh cho hai nữ nhân quỳ dưới mặt đất kia: "Hai người các ngươi đi xuống trước đi, cô có chuyện muốn nói riêng với công công."

“Đội ơn điện hạ." Hai thị nữ như được đại xá, nhanh chóng lui xuống.

Thôi Cẩn đi lên phía trước, hỏi Khương Yển: "Điện hạ có gì phân phó?"

"Công công vào trong đi, cô muốn nói riêng với công công."

Nhìn bộ dáng thần bí của hắn, Thôi Cẩn không khỏi bật cười.

Mặc dù số lần gặp mặt giữa y và Thái Tử không nhiều lắm, nhưng y thấy Khương Yển vĩnh viễn là dáng vẻ xa cách thờ ơ, giống như mang theo một lớp mặt nạ, khiến người khác khó có thể nhìn thấu bộ dáng chân thật của hắn, Khương Yển hiếm thấy có tính trẻ con như vậy, y cũng vui vẻ phối hợp với hắn.

Vì thế y đi theo Khương Yển vào phòng, nhưng Khương Yển đột nhiên ôm chặt y: "Công công, cô không muốn người khác dạy, công công tới dạy cô đi!"

Thôi Cẩn bị động tác của hắn làm cho kinh sợ, huống chi là một nam nhân, không, nửa nam nhân đi, bản thân y cũng không biết cách dạy người khác về những chuyện giữa nam nữ đó?

"Điện hạ nói đùa, nô tài chỉ là một hoạn quan, làm sao có thể dạy cho điện hạ chuyện nam nữ?" Thôi Cẩn vừa nói vừa cố gắng bẻ cánh tay bị trói của mình ra.

“Tại sao công công lại không thể? Trong cung không có nữ nhân nào nhan sắc có thể so được với công công, trong lòng cô chỉ có công công, công công liền thỏa mãn tâm ý của cô đi!"

"Nô tài... Còn có việc phải làm, thỉnh điện hạ buông nô tài ra."

"Công công thật vô tình, cô đã xem qua thoại bản, nếu công công không muốn dạy cô, thì để cô tới dạy công công đi!" Nói xong, hắn không kiên nhẫn mυ"ŧ cái cổ thon của Thôi Cẩn, đôi tay cũng không ngừng sờ loạn trên người y.

"Điện hạ! Điện hạ tự trọng!" Thôi Cẩn nhịn không được phản kháng, y không ngờ rằng, Thái Tử vốn luôn dịu dàng, không gần nữ sắc lại là một người thiếu kiên nhẫn như vậy, giống như một kẻ nghiện ma túy ở trên người y sờ loạn thân thể.

"Công công nếu đau nói với ta!" Khương Yển không để ý đến sự phản kháng của Thôi Cẩn, sức lực của hắn so với Thôi Cẩn lớn hơn nhiều.

Chỉ hôn cổ Thôi Cẩn dường như đã không còn làm hắn thỏa mãn nữa, vì thế hắn dời lên trên tỉ mỉ đặt những nụ hôn nhẹ và nhiều lên mặt Thôi Cẩn, hắn muốn bày tỏ một chút tình yêu trong lòng của mình với Thôi Cẩn, "Bốp" một tiếng, Thôi Cẩn tát một cái lên mặt hắn.

Khương Yển bị đánh đến quay đầu đi, hắn nhất thời có chút ngây ngốc, Thôi Cẩn để lại một câu: "Điện hạ tự giải quyết cho tốt."

Khương Yển chạm vào bên má đỏ bừng của mình, lạnh lùng nhìn bóng dáng Thôi Cẩn rời đi, đột nhiên nở một nụ cười âm trầm.