Vào đông, trong sân trường đại học Ninh Hải lác đác vài người đi bộ.
Nam Kiều Mộc ôm tập giáo án dày, một mình bước đi trên con đường nhỏ yên tĩnh trong sân trường. Gió lạnh thổi đến, lạnh đến thấu xương, Nam Kiều Mộc chỉnh lại cổ áo cho cao lên nhưng thân hình nhỏ bé yếu ớt vẫn cảm thấy thật lạnh.
Trời lạnh như vậy không biết hắn có mặc áo len hôm qua mình mới mua cho hắn không? Sáng sớm lúc đi đã khẽ đặt lên giường trong phòng hắn, chắc lúc tỉnh dậy hắn mới thấy nhỉ?
Hai mươi năm sớm chiều cùng nhau, mỗi giai đoạn trong đời Nam Kiều Mộc đều in sâu vào mắt Diệp Hoan, từ bé đến khi trưởng thành, từ ngây thơ đến thành thục. Một vò rượu chôn dưới đất hai mươi năm đã có thể coi là rượu ngon tuyệt thế, còn tình cảm ấp ủ hai mươi năm thì sao chứ?
Bí mật chôn giấu trong tim nhiều năm đã bắt đầu lên men, lặng lẽ tỏa hương thơm ngát mê người, giống như vị ngọt trong của rượu vậy.
Nhưng... Tên ngốc kia chừng nào mới có thể hiểu được lòng mình?
Mỗi lần thấy Diệp Hoan lêu lổng bên ngoài với những cô gái khác, trong lòng Nam Kiều Mộc đau nhói. Mãi tìm đá sỏi, chẳng thấy ngọc kia, luận tướng mạo, phẩm chất, tài năng, Nam Kiều Mộc nàng vẫn là người nổi bật trong nữ giới, tại sao Diệp Hoan có thể theo đuổi bất kì người phụ nữ nào ở xung quanh mà lại duy nhất làm như không thấy nàng?
Nam Kiều Mộc thở một hơi dài, gương mặt xinh xắn hiện lên vẻ chua xót.
Có lẽ... Thân phận thạc sĩ của mình làm hắn e ngại. Nàng biết trên đời này không ai hiểu Diệp Hoan bằng nàng, ẩn dấu dưới vẻ bề ngoài không đứng đắn của Diệp Hoan là một trái tim cô độc nhạy cảm. Tự ái của hắn quá lớn, hắn có lòng tự ti mà người ngoài không phát hiện ra được, hắn không thể tiếp nhận duyên phận chợt đến rồi đi, cũng không thể chấp nhận tình yêu chênh lệch.
Bây giờ Nam Kiều Mộc hối hận nhất là trình độ học vấn của mình, tại sao mình lại đọc nhiều sách như vậy? Lấy nhiều bằng cấp như thế làm gì? Những thứ là vốn liếng khiến cho người phụ nữ tự hào này bây giờ lại là hố sâu ngăn cách không thể vượt qua giữa nàng và Diệp Hoan.
Nếu như thời gian có thể trở lại, nàng nguyện mình cùng Diệp Hoan cúp tiết trốn học, thi trượt, làm một cô em ngỗ nghịch hợp đôi với hắn, dù dốt đặc nhưng hạnh phúc.
Nàng hít sâu một hơi, gió lạnh của mùa đông tràn vào trong lòng, tâm hồn ai oán của thiếu nữ càng trở lên giá lạnh.
Điện thoại vang lên, trên màn hình xinh xắn, số của Diệp Hoan rung rung nhảy lên liên hồi, giống y như hắn... chẳng bao giờ biết đứng đắn an phận.
Nam Kiều Mộc nở nụ cười, dáng cười giống như đứng trong cơn gió lạnh bưng một tách trà nóng, ấm áp xen lẫn khổ đau.
“A lô?”
Giọng nói không đứng đắn của Diệp Hoan truyền đến từ đầu bên kia điện thoại: “Kiều Mộc à, còn ở trường hả? Đọc ít sách thôi, kẻo mụ người ra đấy. Còn nhớ con gái ông Lưu ở đầu hẻm chúng ta không? Thi đại học chỉ thiếu có hai điểm mà trở nên điên dại, học nhiều sách nên ý tưởng cũng nhiều hơn người khác, nẩy ra ý tưởng gì là lại chạy xồng xộc ra bên ngoài. Khổng tử từng nói tồn tại hay không tồn tại, đây là vấn đề triết học mà mấy con mọt sách gặp phải…”
Advertisement
Khóe miệng Nam Kiều Mộc nhoẻn lên nhưng rồi khuôn mặt nhanh chóng đờ ra, lạnh lùng nói: “'Tồn tại hay không tồn tại', câu này là của Shakespeare nói mà, liên quan gì đến Khổng tử chứ. Còn nữa... Nói vấn đề chính đi!”
Diệp Hoan cười ngượng ngùng, ngữ khí đứng đắn hơn một chút: “Lúc nãy lão viện trưởng có gọi điện cho anh, hàn huyên đến cuối thì nói ấp a ấp úng, có vẻ rất khả nghi, em biết chuyện gì xảy ra không? Lão viện trưởng hình như có chuyện gì đó giấu anh.”
Lòng Nam Kiều Mộc bỗng co thắt lại, gương mặt xinh xắn của nàng thêm vài phần sầu muộn.
“Nếu lão viện trưởng không nói cho anh biết, tức là chuyện này không liên quan đến anh, anh biết nhiều quá làm gì?”
Diệp Hoan nghe ra mùi vị bất thường trong lời nói Nam Kiều Mộc, giọng nói đột nhiên trở lên nghiêm túc: “Kiều Mộc, anh muốn nghe sự thật!”
Cơ thể Nam Kiều Mộc khẽ run lên. Nàng biết, đại đa số thời điểm Diệp Hoan đều thích nói đùa, không câu nào đứng đắn, nhưng một khi lời nói của hắn trở lên đứng đắn, chứng tỏ hắn rất nghiêm túc. Lúc đó tuyệt đối không được qua quýt với hắn, nếu không hắn sẽ nổi giận.
Nam Kiều Mộc sợ Diệp Hoan nổi giận.
Thở một hơi dài, Nam Kiều Mộc nói khẽ: “Diệp Hoan, còn nhớ bé Ái trong viện chúng ta không? Đó là một cô bé gầy yếu, tám năm trước bị vứt ở vùng ngoại ô, sau đó được chuyển đến viện chúng ta.”
“Bé Ái? Đương nhiên là nhớ, là cô bé thường quấn sau đít ta không ngừng gọi anh Hoan. Bé ấy bị sao vậy?” Giọng Diệp Hoan xen chút lo lắng.
Nam Kiều Mộc chán nản nói: “Tuần trước, bé Ái đột nhiên phát sốt, trên da nổi nhiều mẩn đỏ, các xương đốt ngón tay bị đau, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì phát hiện máu bất thường, bạch cầu tăng đột biến đến mười mấy vạn, bạch cầu trong tủy tăng rất nhanh...”
Diệp Hoan có chút mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc là ý gì? Nói rõ chút đi!”
Advertisement
Nam Kiều Mộc thở dài nói: “Bệnh máu trắng. Diệp Hoan, bé Ái bị bệnh máu trắng.”
Đầu kia điện thoại, Diệp Hoan hồi lâu không lên tiếng, dường như còn là cố gắng chấp nhận tin tức bất ngờ đó.
Hồi lâu, giọng Diệp Hoan nấc nghẹn truyền đến: "Bé Ái bây giờ ở đâu?”
“Đang ở Bệnh viện Nhân Dân Số Một để theo dõi, nghe nói phí điều trị rất mắc, mỗi lần điều trị tốn hơn hai mươi mấy ngàn. Bé Ái từ cuộc nói chuyện của những cô y tá đã biết được bệnh của mình có khả năng sẽ phải tốn rất nhiều tiền, bèn khóc đòi về viện phúc lợi, không muốn ở bệnh viện nữa, lão viện trưởng lo đến bạc trắng đầu rồi…”
“Lão viện trưởng ấp a ấp úng khi gọi điện cho anh là vì chuyện này?”
Nam Kiều Mộc thở dài nói: “Anh đã hy sinh cho viện phúc lợi nhiều như vậy rồi, lão viện trưởng không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh nữa. Ông ấy từng nói với em, đầu óc anh thông minh hơn những người khác, nếu như không phải gánh vác trách nhiệm lo cho bọn nhóc ở viện phúc lợi thì cuộc sống của anh sẽ rất khấm khá...”
Diệp Hoan ngắt lời của Nam Kiều Mộc, chỉ vội vàng nói một câu “Anh đến bệnh viện xem thử...” rồi liền cúp máy.
Nam Kiều Mộc nghe thấy từ trong điện thoại chỉ còn phát ra tiếng tút tút, bất giác cười khổ.
Diệp Hoan, anh không phải siêu nhân, cũng không phải đại gia, phí trị liệu hơn hai mươi mấy ngàn, bờ vai anh gánh nổi sao?
***
Khi Nam Kiều Mộc gọi Hầu Tử và Trương Tam, ba người vội vàng tới bệnh viện thì thấy Diệp Hoan sớm đã tới đó rồi. Hắn đang ở phía ngoài phòng bệnh, vẻ mặt cực kỳ lo lắng khi nghe xong lão viện trưởng kể về bệnh tình của bé Ái.
Lão viện trưởng tuổi ngoài sáu mươi, thân hình gầy guộc, lưng hơi còng. Trách nhiệm chăm lo cho hơn một trăm đứa trẻ đè nặng lên vai gầy guộc của ông ấy nhưng ông ấy luôn cố đứng thẳng người, giống như cây tùng sừng sững, quật cường không chịu ngã xuống trong bão táp.
“Bác sĩ nói bé Ái thuộc về giai đoạn đầu của bệnh máu trắng, trước tiên sẽ thử dùng hóa trị, nếu như hiệu quả không rõ ràng, sẽ thử làm tạo máu phẫu thuật cấy ghép tế bào. Nhưng nếu làm phẫu thuật thì tìm được mô tủy phù hợp là khó nhất, bây giờ chỉ hy vọng hóa trị có thể chữa khỏi cho em ấy…..”
Vẻ mặt Diệp Hoan trở lên trầm ngâm: “Lão viện trưởng, hóa trị, phẫu thuật là cái gì con không hiểu, ông chỉ cần nói cho con biết, bệnh của bé Ái có thể chữa được không? Có nguy hiểm đến tính mạng không?”
Lão viện trưởng thở dài nói: “Bệnh máu trắng rất khó trị, chỉ có thể đi bước nào tính bước đó, chủ yếu là coi thể chất của bé Ái. Nếu như thể chất tốt, sau khi hóa trị thì sẽ không có gì đáng lo ngại, nếu như thể chất không tốt, e rằng...”
Tâm trạng Diệp Hoan đột nhiên sa sầm xuống.
Bé Ái, một cô bé lanh lợi đáng yêu, từ lúc mới chập chững biết đi, Diệp Hoan thường dẫn em đi chơi đùa. Em rất thích bám lấy Diệp Hoan giống y như Nam Kiều Mộc khi còn bé, bất kể ở đâu, đều níu chặt lấy đuôi áo của hắn, sợ rằng Diệp Hoan sẽ bỏ rơi mình. Sờ sờ đầu em ấy, em sẽ cười rạng rỡ như hoa mới nở vậy, Diệp Hoan mua đầm công chúa cho em, em rất nâng niu giấu dưới gối, ngày lễ tết mới dám lấy ra mặt.
Bé Ái rất nhút nhát trước mặt người khác, nhưng ở trước mặt Diệp Hoan, em luôn nở nụ cười rất là ngọt ngào, em thích hát cho Diệp Hoan nghe, múa cho Diệp Hoan coi, thích dùng bàn tay nhỏ nhắn vụng về xoa bóp vai cho Diệp Hoan.
Cô bé như nàng thiên sứ nhỏ đáng yêu trong sáng như vậy, mới chín tuổi đầu, sao lại mắc phải bệnh máu trắng!
Trời bất công, đất vô tâm, sao có thể nhẫn tâm cướp đi sinh linh nhỏ bé thuần khiết này, chẳng lẽ số mạng của trẻ mồ côi chỉ có thể chết trong đau khổ?
Trong lòng Diệp Hoan như bị cái gì đó chặn lại, thở cũng cảm thấy rất khó khăn.
“Lão viện trưởng, phí trị bệnh máu trắng tốn bao nhiêu tiền?” Diệp Hoan trầm giọng hỏi.
“Theo tình hình điều trị mà tính thôi. Nếu như chỉ cần hóa trị thì tốn khoảng hai mươi vạn, nếu như làm tạo máu phẫu thuật cấy ghép tế bào thì sẽ tốn hơn nhiều. Ta đã yêu cầu hội chữ thập đỏ của Thành phố Ninh Hải viện trợ, nhưng vẫn chưa thấy câu trả lời…..” Lão viện trưởng nói một cách khó khăn.
Diệp Hoan thấy trong miệng đắng ngắt, hai mươi mấy ngàn quả là con số lớn đối với hắn mà nói.
Có điều, trong đời luôn có những trách nhiệm cần có người gánh vác, không ai cưỡng bức, không ai yêu cầu, Diệp Hoan cam tâm tình nguyện gánh lấy trách nhiệm này.
“Lão viện trưởng, tiền con sẽ nghĩ cách, nhất định phải chữa khỏi cho bé Ái!” Diệp Hoan cắn răng hứa.
Lão viện trưởng sững người hồi lâu, vội nói: “Một đứa nghèo như con đào đâu ra mấy chục vạn?”
“Ông đừng lo, con sẽ lo được.” Diệp Hoan ra vẻ không hề để tâm đến.
Xoay đầu lại, thấy Nam Kiều Mộc, Hầu Tử và Trương Tam đều đến đủ, Diệp Hoan hướng về phía bọn họ gật gật đầu. Cả đám cùng đi vào phòng bệnh.
Phòng bệnh trắng bệch tràn đầy tăm tối và tuyệt vọng.
Bé Ái mặc một bộ áo bệnh nhân đánh số trông rất đáng yêu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch vẫn còn dấu tích của nước mắt. Thấy Diệp Hoan đi vào, hai mắt Ái sáng lên, em cười ngọt ngào: “Anh Hoan, anh Hoan!”
Diệp Hoan nhanh chóng tiến đến phía trước giường bệnh của bé Ái, nhéo chiếc mũi bé bé của em và cười nói: “Bé Ái, anh Hoan đến thăm em này, ông viện trưởng nói em không ngoan, vừa khóc vừa la hét, mắc cỡ không nào?”
Vẻ mừng vui của Ái thoáng chốc ảm đạm, em cúi đầu nói khẽ: “Em nghe các chị y tá nói bệnh của em tốn rất nhiều tiền, rất rất là nhiều tiền, em không muốn ở đây nữa.”
“Ái, em chỉ là đứa trẻ, điều quan trọng nhất là trị bệnh cho tốt, chuyện khác để người lớn lo, được không?” Diệp Hoan ngồi xổm xuống, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của Ái, nói một cách cực kỳ trìu mến.
Ái mím chặt môi, bướng bỉnh lắc đầu. Một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện như em thật sự không muốn gây thêm phiền phức cho ông viện trưởng và anh Hoan.
Ngẩng đầu nhìn Diệp Hoan, đôi mắt bé Ái vẫn trong sáng, sạch sẽ, giống như hai viên kiếm cương đen không chút khiếm khuyết.
“Anh Hoan, em đã đến thế giới này, xem qua thế giới này, thế giới này rất là đẹp, thế là đủ rồi. Ái đã xem chín năm rồi, đã đủ lắm rồi.”
Ái khẽ cười: “Ông viện trưởng thường nói với chúng ta, muốn chúng ta phải có lòng biết ơn, em có thể sống đến chín tuổi, hát qua những bài hát hay, múa qua những bài múa đẹp, cũng ăn qua những viên kẹo ngon, đủ rồi mà.”
Giọng nói ngây thơ trong sáng vọng lại trong phòng, trong phòng bệnh, bất luận là lão viện trưởng, Kiều Mộc hay là những bệnh nhân và y tá khác, đều không cầm được mắt, khóc thút thít.
Nam Kiều Mộc quay lưng lại, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nàng cắn chặt môi dưới, không dám phát chút tiếng động nào.
Khóe mắt Diệp Hoan đã chứa đầy nước mắt, ngực bị đè nén đến khó chịu.
Trên đời có quá nhiều chuyện buồn vui hợp tan, con người không thể biết được, số mệnh không thể nào tính ra, mỗi ngày có người sinh ra thì có người ra đi.
Dẫu thế, số mệnh khắc nghiệt không nên phủ lên cô bé chín tuổi này.
Cô bé hiểu biết như vậy, trong sáng lương thiện như vậy, trong mắt cô bé chỉ có những thứ tốt đẹp, có khó có khổ đến đâu cũng chịu đựng được, ông trời có thể chứa chấp hết mọi chuyện xấu xa u ám ở trần gian, tại sao lại không thể chứa một cô bé chín tuổi hiểu biết này?”
Diệp Hoan muốn khóc, muốn mắng nhưng lại không biết mắng ai.
Ái vẫn nắm lấy đuôi áo Diệp Hoan như thường lệ, yếu ớt làm nũng: “Anh Hoan, dẫn em về viện phúc lợi được không? Ở đây tốn nhiều tiền quá, em không trị bệnh nữa, em muốn về viện phúc lợi để nói lời tạm biệt với các bạn...”
Ánh mắt Ái rất trong sáng, long lanh thuần khiết, không hề thấy được sự lo sợ trước cái chết.
Nước mắt Diệp Hoan nhịn không được nữa, cuối cùng cũng tuôn trào.
Nam Kiều Mộc tiến về phía trước, nựng má của bé Ái và nói: “Ái, nghe lời nào, phối hợp với chú bác sĩ trị bệnh cho tốt, biết chưa? Phải ngoan chứ.”
Bé Ái bĩu môi không nói gì, vẻ mặt rất không vui.
Diệp Hoan quay người, lau nước mắt, quay người lại cười nói: “Ái, nghe lời chị Kiều Mộc, chữa bệnh cho tốt. Nếu ngoan, anh sẽ nhào lộn cho em xem, được chứ?”
Lúc trước ở Phúc Lợi Viện, lúc bé Ái không vui Diệp Hoan thường nhào lộn cho bé coi, Ái rất là thích, mỗi lần đều vỗ bàn tay nhỏ bé xinh xinh, chuyện gì không vui đều quên sạch sẽ.
Bé Ái quả nhiên mở to đôi mắt chờ mong: “Thật không? Anh Hoan nhào lộn cho em xem à?”
Diệp Hoan cười gật đầu: “Chỉ cần em nghe lời, bây giờ anh sẽ nhào lộn cho em xem.”
Ái vội gật đầu: “Em nghe lời, em nghe lời anh Hoan.”
Diệp Hoan cười ha ha: “Nghe lời mới ngoan chứ, anh Hoan thích những em bé nghe lời. Nhìn kỹ này, anh Hoan nhào lộn cho em coi.”
Nói xong Diệp Hoan bảo những người xung quanh lùi ra, chừa ra một khoảng trống trong phòng.
Diệp Hoan nắm lấy tay áo Diệp Hoan, lo lắng nói: “Anh Hoan..... Anh có được không đó? Anh biết nhào lộn thật nhưng đó là chuyện mấy năm trước rồi.”
Diệp Hoan khẽ cười: “Không vấn đề gì, kỹ thuật vẫn còn đó, không mất đi đâu.”
Thân hình gầy guộc lóe lên, Diệp Hoan đã nhào lộn trước giường bệnh của bé Ái, một cái lại một cái.
Bé Ái vỗ đôi bàn tay bé nhỏ xinh xinh cười thích thú, mặt tràn đầy vui vẻ, sắc mặt trắng bệch thêm vài phần hồng hào.
Nghe tiếng cười của bé Ái, Diệp Hoan nhào lộn càng ngày càng nhanh, giống như một bánh xe đang quay vù vù.
Lão viện trưởng, Nam Kiều Mộc, còn có Hầu Tử và Trương Tam, vẻ mặt bọn họ ngày càng lo ngại.
Không biết nhào lộn được bao lâu, Nam Kiều Mộc loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dốc của Diệp Hoan, nhưng hắn không biết mệt mỏi cố làm cho Ái vui, nhào lộn một cái lại một cái. Trong lòng Nam Kiều Mộc càng lúc càng đau nhói, dường như có một cánh tay vô hình bóp lấy tim gan nàng, ngay cả thở cũng trở lên khó khăn.
Bé Ái khổ, Diệp Hoan càng khổ, có ai cho họ được vui sướиɠ?
Nước mắt không ngừng tuôn rơi trên mặt, Nam Kiều Mộc nhắm mắt lại, đột nhiên hét lớn thành tiếng: “Diệp Hoan, đủ rồi! Đừng nhào lộn nữa!”
Diệp Hoan không nghe, vẫn tiếp tục nhào lộn ào ào.
Lão viện trưởng, Hầu Tử vàTrương Tam cũng bắt đầu hoảng, dồn dập bảo Diệp Hoan dừng lại.
Bé Ái cũng không cười nữa, đôi mắt to ngơ ngác, khóe mắt đỏ lên.
Trong phòng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng thở dốc của Diệp Hoan.
Những người quen biết và không quen biết Diệp Hoan đều nhìn chăm chú vào người thanh niên này, trong lòng mỗi người cảm thấy nặng trịch, là áp lực, là đau khổ hay cảm động đều không phân biệt rõ nữa.
Không biết qua trải qua bao lâu, Diệp Hoan rốt cuộc kiệt sức, cơ thể mất thăng bằng, "Bịch" một cái, đầu đập mạnh vào tường.
Tất cả mọi người đều kinh hãi hét lên, Nam Kiều Mộc nhanh chóng đứng dậy, đỡ lấy Diệp Hoan.
Diệp Hoan loạng choạng đứng dậy, trên trán máu chảy đầm đìa nhưng hắn không hề để ý tới, nhìn Ái nở nụ cười.
“Lâu rồi không nhào lộn nên không quen tay lắm. Ái, lần sau anh Hoan nhào lộn nhiều hơn cho em xem nhé.”
Bé Ái không nói gì, nước mắt không ngừng chảy, bụm môi gật đầu lia địa.
Nam Kiều Mộc đau lòng dìu hắn đi ra phía ngoài, chuẩn bị đưa hắn đến chỗ y tá để băng bó vết thương.
Diệp Hoan kéo lê tấm thân đã thấm mệt đi thẳng ra cửa đến chỗ hành lang mà bé Ái không thể nhìn thấy, nhẹ nhàng đẩy Nam Kiều Mộc đi ra, rồi ngồi xổm trên đất, hai tay ôm lấy mặt, khóc không thành tiếng.