Chương 2

4.

Sau một tuần bận rộn, kế hoạch được lập ra của studio đã bước đầu khởi động.

Tôi và đối tác đến công ty của bên A để tham gia đấu thầu, không ngạc nhiên khi thấy Hình Triệt ở đây.

Anh ta đến sớm hơn chúng tôi và đang ngồi trong phòng họp, khi chúng tôi bước vào, anh ta đã chế nhạo:

“Người trẻ tuổi dũng cảm thật đấy, công ty nhở vậy mà cũng dám đến.”

“Nó chỉ khiến các công ty cạnh tranh dự án khác thất vọng.”

“Vương tổng, tôi nghĩ không cần phải cạnh tranh nữa phải không? Công ty chúng tôi vừa ký hợp đồng với nhà họ Tô ở thành phố A. Trong số mấy người, ai có tư cách hơn nhà họ Hình của chúng tôi?”

Nhà họ Tô ở thành phố A….

Không ngờ Hình Triệt vẫn giữ được mối quan hệ này.

Nhà họ Hình đột nhiên nổi lên trong những năm gần đây và có phần nổi tiếng ở thành phố C.

Nhưng chỉ là ở trong thành phố C.

Thành phố A thì khác, ở đó có rất nhiều gia tộc mạnh có gia thế vững chắc, không thể bị lung lay bởi các thế lực khác.

Nói một cách khác, một gia đình như Hình gia, cho dù chen chân được vào trong vòng xã giao của thành phố A, cùng lắm cũng chỉ là nhà giàu mới nổi, không thể khác được.

Hình Triệt đã dùng cách gì?

Tôi mỉm cười và cùng đối tác của mình rời đi.

“Vì không thể thắng được dự án này nên lại phải nghĩ kế hoạch lần nữa? Điều này hẳn làm Hình Triệt cười như mở cờ trong bụng.”

“Ngài cũng biết đấy, anh ta có thể làm bất cứ điều gì để làm ghê tởm tôi.”

Dự án này, đây không phải hoạt động kinh doanh chính của nhà họ Hình.

Hình Triệt đang cố tình chống đối tôi khi biết tôi đang làm việc trong studio.

Đối tác không thể chịu đựng được nữa.

Anh ta dừng lại, ánh mắt có chút phức tạp.

“Anh trai của cô….Sao lại làm như thế?”

“Hai người không phải là người một nhà sao?”

Người một nhà? Bọn họ không nghĩ vậy.

Tôi cười khúc khích và chậm rãi trả lời:

“Khi còn nhỏ, tôi đã bí mật đến thăm ông bà ngoại, họ rất yêu quý tôi. Cho nên bọn họ nghĩ rằng tôi nên giống mẹ, lấy những thứ của nhà họ Hứa đưa cho nhà họ Hình.

“Nhưng tôi không làm vậy, nên họ cho rằng tôi không biết gì, nghĩ tôi không lấy được gì từ nhà họ Hình mới phải trở về nhà họ Hứa.

“Nếu ở trong tay tôi, sẽ dễ lừa gạt để lấy đi hơn nhà họ Hứa.”

Vài năm trở lại đây ông bà ngoại tôi đã chuẩn bị nghỉ hưu và quản lý công ty bớt khắt khe hơn.

Người mà họ ưu ái cho quyền thừa kế không phải mẹ tôi mà là tôi.

Nhưng tôi vẫn chưa thể được trao quyền thừa kế. Ít nhất cho đến khi tôi hoàn toàn tách ra khỏi nhà họ Hình.

Điều tôi phải làm bây giờ là trau dồi kiến thức và kĩ năng của mình, tạo tiền đề cho bản thân, chờ đợi ngày có thể sải cánh bay cao.

“Này…mẹ cô không quan tâm à?”

“Ý tôi là bà ấy cứ để cô bị bắt nạt à?”

Mẹ tôi?

Haha, trong lòng bà Hứa, bà tưởng tôi là kết quả tình yêu của bọn họ.

Bây giờ tình yêu đó là giả, kết tinh để làm gì?

Trong nhiều năm, không phải là tôi chưa từng thuyết phục bà ấy.

“Đối với bà ấy mà nói, chỉ cần bà ấy còn có chồng, bà ấy vẫn là nữ chủ nhân của Hình gia, không ai có thể động tới bà ấy.”

Chưa kể, trong mắt bà ấy…

Khi còn nhỏ, tôi và bà tranh giành nhau để đạt được sự chú ý của bố tôi.

Khi lớn lên, tôi lại chiếm lấy sự chú ý của ông bà ngoại.

Trong lòng bà ấy, tôi luôn là kẻ vô ơn.

“Chúng ta cứ tiếp tục làm thôi. Nhà họ Hình có mạnh đến đâu thì vẫn có điểm yếu. Tham vọng luôn đi kèm với một cái giá.”

Tôi kéo anh ấy đến ba bốn công ty, tới khi mệt lử mới trở về nhà.

Tô Thịnh Cảnh ân cần xoa bóp vai cho tôi, ngón tay anh thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng,

âm điệu nói chuyện rất ôn hòa, nhưng đôi lông mày xinh đẹp luôn nhíu lại.

“Tiểu Ngư, em mệt mỏi quá, ngày mai chúng ta nghỉ một ngày được không?

“Cứ coi đó là một ngày đi hẹn hò với anh nhé?

“Nhìn anh này, anh sẽ héo mòn nếu không có em bên cạnh.”

“Phun”

Tôi nhịn không được cười ra tiếng, quay sang nhìn anh.

“Anh học những lời yêu đương sến sẩm này ở đâu vậy?

“Em cảm thấy, câu tiếp theo của anh chắc chắn là anh đang hoảng sợ.”

Trên mặt Tô Thịnh Cảnh có chút bối rối, thấy thế tôi liền tìm kiếm biểu tượng cảm xúc ”Bệ hạ, xin hãy nghe thần thϊếp nói, thϊếp không hoảng sợ” và đứa cho anh ấy, thành công khiến anh ấy đỏ mặt.

Tâm trạng của tôi cũng được đỡ muộn phiền hơn chút.

5.

Sáng sớm hôm sau, khi đang thu dọn quần áo, tôi nhận được cuộc gọi từ đối tác.

“Tiểu Ngư, Hình Triệt đến đây và nói rằng anh ta muốn giao dự án cho chúng tôi.”

Giọng anh ấy trầm và có vẻ hơi cáu kỉnh.

“Họ không có ý định lãng phí thời gian vào dự án này, họ làm vậy chỉ để hạ nhục chúng ta!

“Đừng lo lắng, tôi sẽ từ chối họ ngay lập tức!”

Tôi im lặng một lúc và ngắt lời anh ấy.

“Vậy thì đừng từ chối, hãy thương lượng một mức giá phù hợp với anh ta.

“Hãy lưu lại tất cả dữ liệu và kết nối chúng lại.Trong tương lai, khi chúng ta ra ngoài để thảo luận về công việc kinh doanh, nó có thể tạo thêm điểm nhấn cho công ty của chúng ta.

“Kế hoạch này chúng ta đã chuẩn bị lâu như vậy, lãng phí thì thật đáng tiếc.”

Đây là cách thế giới vận hành.

Một số công ty có tiếng sẽ dễ dàng nhận được dự án hơn, nhưng họ không thèm làm điều đó, nói thẳng ra là họ chỉ tìm kiếm danh sách.

Những lúc như thế này, kiêu ngạo là vô ích.

Kiếm tiền a! Tiền chính là quan trọng nhất. Không những thế, còn có bản tóm tắt của dự án này, đó là một lợi ích tốt.

Tôi cúp điện thoại, nhìn Tô Thịnh Cảnh với vẻ mặt có lỗi:

“Hôm nay chắc không đi chơi được rồi. Em phải đến công ty gặp Hình Triệt. Nếu không… anh cũng đi cùng đi?”

Tô Thịnh Cảnh sửng sốt, cười nói:

“Được.

“Ai nói hẹn hò thì phải ra ngoài chơi?”

Anh ấy quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức khiến tôi áy náy, nhưng Tô Thịnh Cảnh chỉ cười.

“Chẳng lẽ không phải? Em dù bận công việc vẫn sẵn lòng đi cùng anh. Tiểu Ngư, anh rất cảm động.”

“....”

Tôi ngơ ngác và chợt nhớ lại trước đây.

Bạn trai cũ từng nói, Tiểu Ngư, em quá bận rộn, người như em thích hợp làm đồng nghiệp, nhưng không thích hợp làm bạn gái, ở bên em sẽ khiến anh rất mệt.

Trong mối quan hệ này, thực ra tôi mới là người cảm động.

6.

Trong công ty.

Vừa bước tới cửa đã nghe thấy giọng nói ngạo mạn của Hình Triệt.

“Giá cả? Anh có biết tôi là ai không?

“Tôi là anh trai của Hình Tiểu Ngư, công ty của mấy người sớm muộn cũng sẽ bị giải tán!

“Bây giờ thành thật một chút, sau này tôi có thể nhận mấy người vào làm, nếu không các người đều sẽ bị từ chối!

“Cô ta có thể giúp các ngươi bao lâu? Lão phu nhân nhà họ Hứa sắp về hưu, cô ta vẫn không chịu thỏa hiệp, cuối cùng một chút cũng không lấy được.

“Cô ta có trả lương cho anh không, tại sao bây giờ anh không đổi việc? Nhưng mà tiêu chuẩn tuyển dụng của công ty chúng tôi hơi cao, có thể cũng chẳng đến lượt mấy người.

“Nhân tiện…. công ty nhà chúng tôi đã ký hợp đồng với đối tác ở thành phố A. Mấy người có biết ý nghĩa của nó không?

“Chúng tôi, cũng là Hình gia tiến vào vòng tròn thành phố A!

“Từ giờ trở đi, chúng tôi cũng sẽ có một chỗ đứng ở đó!”

Tôi cười khẩy, đá tung cửa phòng làm việc đi vào, lạnh lùng nhìn anh ta:

“Sao vậy, nhà họ Tô ở thành phố A lợi hại đến mức không chịu chi trả tiền cho anh sao?

“Anh vẫn cần đến công ty nhỏ của chúng tôi để có tiền à?

“Anh nói đúng, tôi không thể trả lương cho họ sớm, cho nên nếu anh Hình muốn hợp tác, giá cả hẳn là cao hơn một chút, dù sao anh cũng không thiếu tiền.”

Hình Triệt không ngờ tôi sẽ xuất hiện vào lúc này, anh ta nghẹn lại một lúc rồi nói tiếp:

“Hình Tiểu Ngư, mày đừng có không biết tốt xấu!

“Tao đã cho mày một cơ hội!

“Nếu không có lòng tốt của tao, tám trăm đời nhà mày cũng không có khả năng đảm đương được dự án lớn như vậy!”

Tôi quay đầu lại nhìn Tô Thịnh cảnh phía sau, bình tĩnh nói:

“Anh quay video lại rồi đúng không?

“Hình gia không đủ tiền, sắp phá sản. Đăng lên giúp họ quảng bá một chút.”

“Mày, mẹ mày…”

Hình Triệt đột nhiên đứng dậy và sững người khi nhìn thấy Tô Thịnh Cảnh.

“Tô…”

“Video đã được đăng lên.

“Anh có quen một người làm trong ngành này. Em có muốn mua hot search không? Anh ấy sẽ cho tôi một mức giá đặc biệt.”

Vốn dĩ chỉ là muốn hù dọa Hình Triệt, không ngờ Tô Thịnh Cảnh lại cứng rắn như vậy.

Vừa định từ chối thì đã thấy Hình Triệt thay đổi thái độ.

“Em đăng cái này làm gì? Chúng ta đều là người một nhà, anh chỉ nói đùa thôi.

“Tô….”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Tô Thịnh Cảnh cắt ngang:

“Vừa nãy là trò đùa, giờ thì ra ngoài đi, không tiễn.”

Hình Triệt do dự một lúc rồi đi ra ngoài.

Có điều gì đó không đúng.

Hình Triệt mà tôi biết không phải là người dễ dàng bỏ qua như thế.

“Tô Thịnh Cảnh, có điều gì anh chưa nói với em không?

“ Sao Hình Triệt biết canh họ Tô?

“Họ Tô nào?”

Tô Thịnh Cảnh im bặt.

Tôi nhìn anh chăm chú, dần cảm thấy có chút thất vọng.

Đối tác phía sau tôi đột nhiên khịt mũi lạnh lùng:

“Tiểu Tô, giúp chúng tôi đi mua trà sữa nhé.

“Chúng ta vẫn còn có việc cần bàn.”

Tô Thịnh Cảnh gật đầu và đi ra ngoài.

Tôi thở dài, sốt ruột nhíu mày.

Một lúc sau, tôi đứng dậy và bước ra ngoài.

Tình cảm trong khoảng thời gian này đều là thật lòng. Ở bên anh, tôi cũng rất hạnh phúc.

Có lẽ có điều gì đó chưa rõ ràng, tôi nên đi hỏi anh ấy.

Không thể vô cớ buộc tội anh ấy.

Tôi nhìn thấy anh đứng bơ vơ trước cửa công ty, trong miệng ngậm một điếu thuốc.