Chương 69: Dị tượng thiên khải, tử khí đông lai



- Ngọn núi này cũng rất thú vị, chúng ta hôm nay ở lại nơi này đi.

Ăn xong tiệc tối, Từ Phong dẫn theo đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông du lãm Linh Tê Kiếm Tông, lại không ngờ Văn Trạch đột nhiên dừng chân trước Thiên Tâm Phong.

- Cái này sợ rằng không được.

Cười khổ một chút, Từ Phong lắc đầu nói,

- Chỗ này tên là Thiên Tâm Phong, hiện giờ đã ban cho đệ tử chân truyền Bạch Nhạc của bản tông, quan trọng nhất là, hiện giờ Bạch Nhạc đang bế quan mở Linh Phủ, không tiện quấy rầy.

- MởLinh Phủ?

Nghe thấy lời nói của Từ Phong, Văn Trạch lập tức cười ra tiếng,

- Đùa gì thế, chỉ là một đệ tử Dẫn Linh cảnh, không ngờ còn là đệ tử chân truyền, một mình chiếm một ngọn chủ phong?

- Văn sư huynh, xin hỏi, ngươi không phải là từ Dẫn Linh cảnh tu luyện tới hiện giờ à?

Nghe thấy tiếng cười nhạo của Văn Trạch, Dương Nghiên lập tức không nhịn được mà ngắt lời, mở miệng nói trước Từ Phong,

- Tuy thực lực hiện giờ của Bạch sư huynh không mạnh, nhưng từ lúc hắn tu luyện tới bây giờ, cũng chỉ mới hai tháng thời gian, hai tháng đã trùng kích Linh Phủ, cho dù là ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, cũng không thấy nhiều chứ?

- Hai tháng mở Linh Phủ?

Cười lạnh một tiếng, Văn Trạch không cho là đúng mở miệng nói,

- Các ngươi có biết cái gì là Linh Phủ không? Chỉ là thời gian hai tháng, căn cơ còn chưa vững chắc, đã tùy tiện trùng kích Linh Phủ... Cùng giống như ngươi, mở một Linh Phủ màu xanh, cũng dám nói mình là thiên tài à? Nực cười!

Lập tức, Dương Nghiên bị nói cho sắc mặt đỏ lên, nhưng lại không thể phản bác.

Sau khi bước vào Linh Phủ cảnh, Dương Nghiên tất nhiên cũng hiểu được sự quan trọng của phẩm chất Linh Phủ.

Nhưng trong lòng hắn kỳ thật cũng minh bạch, tư chất của mình có hạn, có thể mở ra Linh Phủ đã là không dễ dàng, nào còn dám hy vọng xa vời nhiều hơn.

- Linh Tê Kiếm Tông chỉ là phái nhỏ, tất nhiên không thể so sánh với Đạo Lăng Thiên Tông.

Từ Phong cũng lên tiếng,

- Có điều, thiên phú của Bạch Nhạc, ngay cả Vân tiên tử cũng từng khen ngợi. Về phần hắn có thể mở ra được Linh Phủ phẩm chất gì, chung quy vẫn phải xem tạo hóa của hắn, đợi sau khi hắn đột phá, tự nhiên sẽ dẫn hắn tới gặp chư vị thiên kiêu.

So sánh với Dương Nghiên, Từ Phong trầm ổn có thừa, bất kể là như thế nào, hắn cũng không thể dẫn tới xung đột với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông.

Những lời này vừa tâng bốc Đạo Lăng Thiên Tông, cũng cho Văn Trạch mặt mũi, quan trọng nhất là, nói chuyện cũng để lại chỗ trống, có thể nói là trong mềm có cứng, vô cùng đúng mực.

- Ngươi là nói hắn biết Thánh Nữ?

Mắt hơi nheo lại, Văn Trạch trầm giọng hỏi.

- May mắn từng giúp Thánh Nữ một số việc nhỏ mà thôi.

Xua tay, Từ Phong tiếp lời.

- Thú vị!

Cười lạnh một tiếng, Văn Trạch căn bản không để ý tới sự ngăn cản của Từ Phong, đi thẳng lên Thiên Tâm Phong,

- Ta cũng muốn nhìn xem hắn có mấy phần bản sự, không ngờ dám nói quen biết Thánh Nữ.

Biến sắc, Từ Phong muốn ngăn cản, nhưng lại chung quy không tiện thật sự ra tay với Văn Trạch, chỉ có thể theo cùng lên núi.



Trong thoáng chốc, Văn Trạch đã bước lên Thiên Tâm Phong đầu tiên, chỉ liếc một cái, liền nhìn thấy Tụ Linh Trận ngoài động phủ, không khỏi bĩu môi,

- Chỉ bằng vào một Tụ Linh Trận rách nát như vậy, có thể ngưng tụ thành Linh Phủ màu lam đã coi như là vận khí tốt rồi.

Cũng không trách Văn Trạch xem thường, tài nguyên của Đạo Lăng Thiên Tông vốn không phải là Linh Tê Kiếm Tông có thể so sánh, huống chi, hắn còn là đệ tử của Tử Dương Chân Nhân, cho dù là ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, cũng coi như thiên tài! So sánh với điều kiện khi hắn mở Linh Phủ, một Tụ Linh Trận dùng mấy chục viên linh thạch đáp thành như vậy tất nhiên là lộ ra vô cùng đơn sơ.

- Xin hỏi Linh Phủ của Văn sư huynh là phẩm chất gì?

Dương Nghiên không nhịn được lại mở miệng nói.

Liếc Dương Nghiên một cái, Văn Trạch thậm chí không mở miệng, đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông ở bên cạnh liền ngạo nghễ mở miệng nói,

- Văn sư huynh, tu hành nửa năm đã thành tựu Tử Phủ!

Tử Phủ!

Hai chữ này vừa ra, không chỉ là Dương Nghiên, đệ tử Linh Tê Kiếm Tông vốn cũng có chút khó chịu đều không khỏi thất thanh hô theo.

Tử Phủ Trong truyền thuyết, cái này hoàn toàn là không thể so sánh.

Cho dù là hai vị đệ tử chân truyền Lý Tử Vân và Khổng Từ, cũng chỉ là Linh Phủ màu lam thuần sắc, cách Tử Phủ vẫn còn cự ly xa không thể với.

Mỗi một thiên tài thành tựu Tử Phủ, Ngày sau cơ hồ đều tự nhiên có thể bước vào Tinh Cung, thiên tài như vậy, nói một câu thiên kiêu cũng không quá, cho dù là người ta tuyên bố xem thường ngươi, vậy có thể làm gì đây?

Hiện tại, những đệ tử này mới chính thức ý thức được rõ ràng sự chênh lệch của mình và đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, đó quả thực giống như một đạo lạch trời, khiến người ta tuyệt vọng.

Nhưng mà, khi trong sân lâm vào tĩnh mịch, một cỗ linh lực khủng bố đột nhiên từ trong động phủ dâng lên, một tia quang hoa màu tím phóng lên cao, cơ hồ chiếu sáng toàn bộ Thiên Tâm Phong.

Lập tức, bất kể là các đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, hay là trên mặt Từ Phong đều không khỏi lộ ra một tia vui mừng khôn xiết.

Trời giáng dị tượng, tử khí đông lai!

Đây là dị tượng khi thành tựu Tử Phủ mới xuất hiện, hơn nữa, chỉ có loại Tử Phủ chất cực tốt, cơ hồ không có tạp sắc, mới có thể dẫn động dị tượng rực rỡ như vậy!

Khác với người khác, lúc này Văn Trạch lại sắc mặt xanh mét, nhìn chằm chằm quang hoa màu tím trên động phủ.

Tát mặt!

Đây quả thực chính là tát mắt trước đông người, hắn vừa mới nói Tụ Linh Trận rác rưởi như vậy nhiều nhất chỉ thành tựu Linh Phủ màu lam, người ta liền dẫn động dị tượng tử khí đông lai rồi!

Quan trọng nhất là, cho dù là trong lòng hắn cũng minh bạch, chỉ bằng vào thanh thế của dị tượng này, liền đoán ra được, phẩm chất Tử Phủ đối phương mở ra tuyệt đối vượt xa hắn.

Phải biết rằng, tuy hắn được xưng là thành tựu Tử Phủ, nhưng trên thực tế, có rất nhiều tạp sắc, chỉ có thể miễn cưỡng xem như Tử Phủ phẩm chất kém nhất, căn bản không thể so với loại thiên tài chân chính như Vân Mộng Chân.

Chỉ là, hắn có thế nào cũng không ngờ được, chỉ một Linh Tê Kiếm Tông, không ngờ cũng có thiên tài có thể dẫn động dị tượng thành tựu Tử Phủ.

Lại nghĩ tới Bạch Nhạc này, có khả năng còn có giao tình với Vân Mộng Chân, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.

Đồng thời, dị tượng trên Thiên Tâm Phong cũng kinh động toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông!

Bất kể là Hà Dao, hay là Vân Mộng Chân và Tử Dương Chân Nhân đều bị kinh động, cơ hồ là đồng thời hướng ánh mắt về phía Thiên Tâm Phong.

- Tử khí đông lai!

Sắc mặt hơi nghiêm lại, cho dù là với sự tự phụ của Tử Dương Chân Nhân, cũng không khỏi có chút động dung.

Luận nhãn quang, hắn hơn xa Văn Trạch, chỉ nhìn cái, hắn đã biết, có thể dẫn phát dị tượng bực này, mở ra tất nhiên là Tử Phủ phẩm chất cao nhất, cái này không chỉ là thiên phú tốt là có thể làm được! Nếu không có linh vật chân chính chống đỡ, căn bản không cung cấp được linh khí dồi dào như vậy.

Cơ hồ không cần nghĩ cũng biết, hiện giờ Linh Tê Kiếm Tông căn bản không thể lấy ra được loại bảo vật này, cho dù là có, cũng tuyệt đối không nỡ dùng trên người một đệ tử mở Linh Phủ.

Ánh mắt rơi xuống trên người Vân Mộng Chân, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên hỏi,

- Hiện giờ đột phá, chắc chính là Bạch Nhạc mà ngươi nói đó hả?



- Không sai!

Gật đầu, Vân Mộng Chân cũng không có ý giấu diếm,

- Ta nợ hắn một cái nhân tình, cho nên tặng hắn một trái Linh Khư Quả, giúp hắn trùng kích Tử Phủ, hiện tại xem ra. . . cũng không lãng phí Linh Khư Quả của ta.

Mí mắt hơi giật giật, Tử Dương Chân Nhân chung quy vẫn không nói gì.

Vân Mộng Chân trực tiếp thừa nhận là nàng ta giúp Bạch Nhạc, hắn còn có thể nói gì? Linh Khư Quả tất nhiên quý giá, nhưng dẫu sao đó cũng là của Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân nguyện ý tặng, không ai nói được gì.

Huống chi, dẫu sao Bạch Nhạc cũng dùng rồi, cho dù là hắn phản đối, chẳng lẽ còn có thể thu hồi được à?

- Linh Khư Quả tất nhiên tốt, nhưng cũng phải là hắn có căn cơ thừa nhận mới được! Dựa vào ngoại vật cường hành trùng kích Tử Phủ, chưa chắc đã là chuyện tốt! Thánh Nữ muốn giúp hắn, cũng không nên ngược lại thành hại hắn thì hơn.

Khẽ hừ một tiếng, Tử Dương Chân Nhân không mặn không nhạt nói.

- Nhân tình thì ta đã trả rồi, hắn là thành hay bại, có liên quan gì tới ta?

Thản nhiên đáp một câu, Vân Mộng Chân lại ngay cả hứng thú nhìn thêm một cái cũng không có, quay về trong đại điện.

Nàng ta tất nhiên không phải thật sự không quan tâm tới thành bại của Bạch Nhạc, nhưng trong lòng nàng ta cũng rất rõ ràng, tuyệt đối không thể để bất kỳ ai nhìn ra được là nàng ta coi trọng Bạch Nhạc, nếu không, đối với Bạch Nhạc mà nói, đó là họa chứ không phải phúc.

- Thánh Nữ đã giúp hắn, cũng coi như là cơ duyên của hắn! Nếu hắn có thể thuận lợi thành tựu Tử Phủ, vậy cũng chưa chắc đã không thể dẫn về tông môn.

Nhìn bóng lưng của Vân Mộng Chân, như hiểu ra gì đó, Tử Dương Chân Nhân thản nhiên nói.

- Nếu Tử Dương Chân Nhân có hứng thú, tự đi tìm hắn bàn là được, Thánh Nữ nhất mạch của ta, chưa từng có quy củ nhận nam đệ tử.

Đầu cũng không quay lại, Vân Mộng Chân trực tiếp đáp lại một câu.

Nàng ta không phải chưa nghĩ tới dẫn Bạch Nhạc về Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng lần này Tử Dương Chân Nhân tới, lại khiến nàng ta càng lúc càng minh bạch tình cảnh của mình! Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm, cho dù chính nàng về tông cũng là tình cảnh gian nan, càng đừng nói tới mang Bạch Nhạc cùng về.

Trên đời này không có tường không lọt gió, nếu thực sự để Bạch Nhạc rơi vào trong tay Tử Dương Chân Nhân, chưa chắc đã không thể phát hiện dị thường, đến lúc đó, mới là phiền thực sự.

Cho nên, nàng ta chỉ có thể bày ra thái độ thờ ơ như vậy, khiến Tử Dương Chân Nhân mất đi hứng thú.

Dẫu sao, tuy Tử Phủ hiếm có, nhưng đứng ở độ cao của Tử Dương Chân Nhân, đúng là sẽ không quá để ý.

Huống chi, Linh Tê Kiếm Tông đã trả giá nhiều như vậy, cho dù Tử Dương Chân Nhân nhúng tay, chỉ sợ tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhường ra Bạch Nhạc.

Một Tử Phủ cảnh dẫn động dị tượng, đối với Đạo Lăng Thiên Tông mà nói, tất nhiên hiếm có, nhưng cũng tuyệt không phải là thế ắt phải có.

Nhưng đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói, đó tuyệt đối là hy vọng quật khởi của tông môn, bất chấp tất cả mọi giá, nhất định phải bảo vệ cho bằng được.

Vả lại, nói đi cũng phải nói lại. . . Vân Mộng Chân kỳ thật cũng rất hiểu tính tình của Bạch Nhạc, chỉ bằng vào tính tình mắt để trên đỉnh đầu của Tử Dương Chân Nhân và môn hạ đệ tử của hắn, Bạch Nhạc tuyệt đối không chịu được, căn bản là không thể đáp ứng.

Chỉ nghĩ tới đây, Vân Mộng Chân không khỏi lại có chút đau đầu.

Từ lúc nào, mình không ngờ lại hiểu tên khốn khϊếp Bạch Nhạc đó như vậy?

Có điều. . . Tên này, chắc sẽ không thất bại chứ?

Đưa lưng về phía Thiên Tâm Phong, Vân Mộng Chân nhìn thì không thèm quan tâm, nhưng trên thực tế tâm tư lại vẫn bồng bềnh về phía nơi đó.

Nếu thật sự có thể thành công, như vậy. . . Có lẽ, ngày sau, thật sự có thể có cơ hội gặp lại chăng?

- Bạch Nhạc, lần này, ngươi phải tranh chút khí thế! Đừng làm phí Linh Khư Quả của ta.