- Đến khoe khoang là ngươi chuẩn bị mở Linh Phủ à?
Cho dù Vân Mộng Chân xưa nay không quan tâm tới chuyện của Linh Tê Kiếm Tông, càng không đi xem luận kiếm chi chiến của Bạch Nhạc, nhưng chuyện liên quan đến Bạch Nhạc, chung quy vẫn bất giác lưu tâm mấy phần, sau khi luận kiếm kết thúc không lâu, tin tức liền truyền tới trong tai Vân Mộng Chân.
Hơn nữa, khiến Vân Mộng Chân càng đau đầu hơn là, rất nhanh Bạch Nhạc lại tới.
Nàng ta là thật sự không quá muốn đối mặt với Bạch Nhạc, nhưng nếu nói cự tuyệt gặp mặt, cũng không tránh khỏi quá yếu khí thế.
Thế là khi Bạch Nhạc vừa tiến vào, Vân Mộng Chân đã mở miệng trào phúng.
Trợn mắt, Bạch Nhạc tức giận trả lời,
- Ta chỉ là tới nhắc nhở ngươi, đánh cược lúc trước của chúng ta, chắc đã xem như là ta thắng rồi chứ?
Lúc trước Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân từng đánh cược, cược hắn có thể cũng giống như Vân Mộng Chân, trong ba tháng mở ra Linh Phủ hay không.
Lúc trước, bất luận là Vân Mộng Chân hay bản thân Bạch Nhạc, trên thực tế đều không có tự tin lớn.
Nhưng trong thời gian hai tháng ngắn ngủi này, Bạch Nhạc lại thủy chung đều đang dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng để đề thăng tới cảnh giới này, theo cảm ngộ ra Linh Tê Nhất Kiếm, hiện giờ Bạch Nhạc đã bước vào Dẫn Linh cửu trọng, chỉ thiếu một bước là có thể mở Linh Phủ. Mà thời gian ước định lại còn tới một tháng, với cảnh giới hiện giờ của Bạch Nhạc, tất nhiên có thể xem như là thắng chắc.
- Vậy cũng chưa chắc...
Vốn Vân Mộng Chân theo bản năng muốn nói còn một tháng nữa, bất ngờ gì cũng có khả năng phát sinh, nhưng lại nghĩ, cảm thấy nói như vậy thật sự có chút quá xui xẻo, lập tức chuyển giọng diệu,
- Được rồi, cho dù ngươi có thể làm được! Vậy thì sao?
- ...
Há há miệng, Bạch Nhạc lập tức trợn tròn mắt.
Lúc trước chỉ muốn cược khẩu khí này, có thể thắng Vân Mộng Chân là rất vui rồi, Vân Mộng Chân nói như vậy hắn mới ý thức được, lúc trước khi ước định, Vân Mộng Chân chính là không đưa ra bất kỳ cái giá gì. Cho dù là hắn thắng, cũng chỉ là xóa bỏ chuyện trước đây mà thôi.
Nhưng trải qua nhiều như vậy, vốn cũng không cần thiết lo lắng Vân Mộng Chân lại gϊếŧ hắn diệt khẩu, vậy thì ván cươcj đó còn ý nghĩa gì?
Nhìn thấy Bạch Nhạc chịu thiệt, khóe miệng Vân Mộng Chân không khỏi hiện lên một nụ cười thản nhiên, có chút vui vẻ một cách khó hiểu.
Dường như bản thân cũng cảm thấy như vậy là có chút quá đáng, Vân Mộng Chân xua tay nói,
- Tuy cảnh giới của ngươi đã đến, nhưng ta vẫn đề nghị ngươi đừng tùy tiện mở Linh Phủ.
Nói đến chính sự, biểu cảm của Vân Mộng Chân trở nên nghiêm túc hơn mấy phần,
- Ta nghe nói, khi luận kiếm, ngươi còn giúp một đệ tử ngoại môn thành công mở Linh Phủ? Có lẽ ngươi còn rất đắc ý phải không?
Liếc Bạch Nhạc một cái, Vân Mộng Chân tiếp tục nói,
- Đột phá trong chiến đấu tất nhiên là thống khoái hơn, nhưng cũng có nghĩa là chuẩn bị không đủ! Lúc trước ngươi một hơi phá cảnh, tất nhiên đường làm quan rộng mở, nhưng sau khi trở về, không phải cũng bế quan một tháng, mới chính thức tiêu hóa được những lực lượng này à?
- Trên cảnh giới nhỏ như Dẫn Linh còn như vậy, ngươi cho rằng đột nhiên đột phá một cảnh giới lớn thực sự là chuyện tốt sao?
- ...
Những lời này lại đột nhiên khiến Bạch Nhạc nghe mà mồ hôi lạnh đầm đìa, trên thực tế, lúc trước khi hắn đột phá, thiếu chút nữa đã nghĩ tới muốn trực tiếp thuận thế mở Linh Phủ, nếu không phải lo lắng tới Thông Thiên Ma Công vẫn chưa thể gặp ánh sáng, chỉ sợ hắn đã làm như vậy rồi.
Vân Mộng Chân biết rất rõ, nội tình của Bạch Nhạc quá nhỏ bé, nghe thì tựa hồ là đang trào phúng, nhưng trên thực tế, lại mượn cơ hội này đế giải thích cho Bạch Nhạc những mấu chốt này,
- Mượn Linh Phủ cảnh mà nói, tuy cùng là mở Linh Phủ, nhưng trên thực tế, Linh Phủ cũng chia làm thượng trung hạ ba phẩm!
- Nói một cách đại khái, mở Linh Phủ chia làm ba loại xanh lam tím, màu xanh là kém nhất, màu tím là tốt nhất! Bình thường mà nói, ít nhất cũng phải mở được ra Linh Phủ màu lam, tương lai mới có hy vọng bước vào Tinh Cung cảnh! Trong các đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông các ngươi, Linh Phủ cảnh không hiếm thấy, nhưng nhiều năm như vậy trôi qua... Ngươi có thấy ai bước vào Tinh Cung không?
Cười lạnh một tiếng, Vân Mộng Chân nói với vẻ khinh thường,
- Đừng nói là đệ tử, cho dù trong các trưởng lão, ngày sau có hi vọng đột phá đến Tinh Cung cảnh, cũng chỉ có hai ba người mà thôi!
- Không phải bọn họ không chịu nỗ lực, mà là căn cơ quá kém, điểm cao nhất đã được định trước rồi, trừ khi có khí vận nghịch thiên, nếu không đã định trước là vô vọng với đại đạo.
Nghe thấy những cái này, Bạch Nhạc cuối cùng mới hiểu, chênh lệch chân chính giữa tông môn Huyền cấp và Thiên tông.
Lại liên hệ đến trong hậu sơn, Phong, Ba Sơn Lục Ma, Âm Dương Quỷ Đồng, những người này đều là Linh Phủ cảnh, nhưng chênh lệch trên thực lực lại cũng rõ ràng, vốn Bạch Nhạc cho rằng chỉ là cảnh giới khác nhau, nhưng hiện giờ nghe Vân Mộng Chân nói như vậy, mới hiểu được có lẽ chênh lệch lớn hơn kỳ thật là ở chênh lệch của bản thân Linh Phủ.
- Cái quyết định phẩm chất Linh Phủ phẩm chất Linh Phủ, trừ công pháp tu hành cùng với tư chất của bản thân ngươi ra, ngoại lực cũng là một bộ phận nhân tố có ảnh hưởng rất lớn!
Vân Mộng Chân tiếp tục giải thích,
- Linh Tê Kiếm Quyết chính là Kiếm Tổ sáng chế ra, ngươi đã có thể tu thành, chứng tỏ công pháp tất nhiên không tồn tại vấn đề! Nhưng dù vậy, nếu ngươi không hề có chuẩn bị mà trực tiếp đột phá, chỉ dựa vào linh khí loãng toẹt ở chung quanh, nhiều nhất cũng chỉ thành một Linh Phủ màu lam tạp sắc!
- Muốn mở ra Linh Phủ màu lam phẩm chất cao, thậm chí là Tử Phủ, nhất định phải bố trí Tụ Linh Trận trước, chuẩn bị đủ linh thạch để cung cấp linh lực dư thừa chống đỡ!
Dừng một chút, Vân Mộng Chân tiếp tục nói,
- Nếu ngươi thực sự muốn một ngày kia đuổi kịp cảnh giới của ta, nhất định phải mở ra Tử Phủ trước.
- ...
Được thôi, cho dù Vân Mộng Chân không nói rõ, Bạch Nhạc cũng hiểu, lúc trước đối phương mở ra tất nhiên là Tử Phủ phẩm chất tốt nhất.
Mỗi khi hắn đắc ý dào dạt cho rằng có thể tinh vi với Vân Mộng Chân một chút, sẽgặp phải một lần đả kích!
Nói Thánh Nữ của Lăng Thiên Tông có giỏi không?
Được rồi! Thật sự rất rất giỏi!
Nghĩ tới đây Bạch Nhạc không khỏi cảm thấy chán nản.
Nhận thấy Bạch Nhạc dường như có chút suy sụp, trong lòng Vân Mộng Chân không khỏi có chút không đành lòng, khẽ hừ một tiếng, mới mở miệng nói,
- Ngươi cũng không cần quá lo lắng, tuy Linh Tê Kiếm Tông chỉ là tông môn Huyền cấp, nhưng được cái là đệ tử thực sự phải bồi dưỡng lại cực ít! Đã đứng vào hàng chân truyền, tài nguyên của tông môn tất nhiên sẽ nghiêng về phía ngươi, chỉ cần ngươi không liều lĩnh xằng bậy, tông môn tất nhiên sẽ chuẩn bị tất cả cho ngươi.
Cái gọi là tông môn, bất kể là Thiên tông hay là loại tiểu tông môn Huyền cấp này, trên thực tế, cái mang tới chính là tác dụng như vậy.
Tông môn sẽ dồn hết toàn lực bồi dưỡng những đệ tử có thiên phú, đồng dạng, một khi những đệ tử này tu hành có thành tựu, cũng phải tận lực tranh đoạt nhiều tài nguyên hơn trả lại cho tông môn, đạo lý này, đặt khắp tứ hải đều chuẩn!
Kỳ thật trong lòng Bạch Nhạc cũng hiểu đạo lý này, chỉ là trong nhất thời không thể phản ứng kịp mà thôi.
Hơi do dự một chút, Vân Mộng Chân lật cổ tay, từ trong vòng tay lấy ra một hộp ngọc, trong đó có một trái cây màu xanh to bằng quả mơ, óng ánh long lanh, chỉ mở ra cho Bạch Nhạc nhìn, rất nhanh lại đóng vào.
Nhưng cho dù chỉ mở ra trong nháy mắt, cũng tỏa ra một cỗ linh khí nồng đậm, thấm vào ruột gan!
- Đây là một trái Linh Khư Quả, sinh trưởng trong linh mạch, tuy chỉ là hạ phẩm, nhưng dùng để mở Linh Phủ thì hiệu quả đã đủ rồi.
Đưa hộp ngọc cho Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lạnh lùng nói,
- Khi mở Linh Phủ, ngậm nó ở trong miệng! Nếu linh lực sung túc,vậy đừng lãng phí, bỏ lại nó vào hộp ngọc, sau này khi cần lại dùng! Nếu linh lực không đủ thì cắn nó, linh lực phát ra tất nhiên đủ cho ngươi mở Linh Phủ!
Nhìn hộp ngọc Vân Mộng Chân đưa qua, lúc này trong lòng Bạch Nhạc cũng không khỏi dâng lên cảm giác ấm áp.
Cho dù Vân Mộng Chân không giải thích Linh Khư Quả này rốt cuộc quý giá tới mức nào, nhưng chỉ dựa vào lời dặn dò, khi không cần thiết thì đừng lãng phí, đã đủ có thể thấy được sự quý giá của nó.
Trên thực tế, cũng đích xác là như vậy, một trái Linh Khư Quả cho dù là đối với Vân Mộng Chân mà nói, cũng cực kỳ hữu dụng, đưa nó cho Bạch Nhạc, thực sự cũng có chút đau thịt.
Trong lòng cảm động, nhưng Bạch Nhạc lại không muốn biểu đạt loại cảm xúc này.
Nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc đột nhiên cười hỏi,
- Ê, Vân Mộng Chân, trái cây này, ngươi đã ngậm chưa?
Lập tức, mặt Vân Mộng Chân đỏ bừng, hơn nữa còn có xu thế trở mặt, trực tiếp lật tay muốn thu hồi hộp ngọc,
- Không cần thì thôi.
- Đừng!
Từ lúc mở miệng, Bạch Nhạc đã phòng bị Vân Mộng Chân trở mặt, tay mắt lanh lẹ, lập tức cướp hộp ngọc vào trong tay mình,
- Ngươi, yên tâm ta không chê nước miếng của ngươi đâu!
- ... Bạch Nhạc, ta phải gϊếŧ ngươi!
Nước miếng?
Lập tức, Vân Mộng Chân nổi giận, nhấc chân đạp về phía Bạch Nhạc.
- Ngươi yên tâm, ta sẽ vô cùng quý trọng, nếu không dùng đến sẽ trả lại cho ngươi!
Vừa chạy ra ngoài, Bạch Nhạc vừa tiếp tục trêu.
Lúc này, Vân Mộng Chân thật sự là ngay cả tâm tư làm thịt tên khốn khϊếp này cũng có!
Những lời ghê tởm như nước miếng cũng nói ra được, ngươi còn trả lại.
Bùm một tiếng!
Bạch Nhạc đã chạy đến cửa thiên điện, cuối cùng vẫn không thể né tránh được một cước này của Vân Mộng Chân, bùm một tiếng, trực tiếp bị đá bay ra ngoài, phá cửa lăn lông lốc.
- Cút! Còn dám đến đây, ta cắt chân ngươi.
Mặt lạnh lùng, Vân Mộng Chân nói, tay áo phất một cái, trực tiếp đóng cửa điện lại.
Chỉ là, khi xoay người lại, mặt Vân Mộng Chân vẫn có chút nóng lên.
Vừa rồi khi đưa cho Bạch Nhạc, cũng không nghĩ nhiều, nhưng bị Bạch Nhạc nhắc như vậy, nàng ta lại đột nhiên nhớ tới, Linh Khư Quả này nàng ta quả thật đã từng ngậm rồi! Không lâu trước kia, vì bị Thông Thiên Ma Quân khiến cho bị thương, khi Vân Mộng Chân ở trong phòng nhỏ của Bạch Nhạc khôi phục tu vi, đã từng dùng Linh Khư Quả.
Chỉ là Linh Khư Quả quá quý giá, lúc trước thương thế của nàng ta đã ổn định, cũng không có nguy hiểm gì, liền không nỡ dùng nữa.
Nhưng hiện giờ nhớ lại, quả thật là mình đã từng ngậm.
Nước miếng!
Chỉ cần nghĩ tới hai chữ này, Vân Mộng Chân cảm thấy mình quả thực sắp sụp đổ rồi, sao mình lại đưa Linh Khư Quả cho loại tên gia hỏa ghê tởm như vậy.
Đáng sợ hơn là, Vân Mộng Chân đột nhiên ý thức được, không biết bắt đầu từ lúc nào, mình trên tâm lý, không ngờ đã không còn bài xích Bạch Nhạc, thậm chí căn bản không ý thức được loại vấn đề xấu hổ này.
Cái này đã không chỉ là vấn đề có nhớ ra hay không.
Nếu đổi lại là người khác, cho dù là là những đồng môn trong Đạo Lăng Thiên Tông đã quen thuộc với nàng ta, nếu có nguy hiểm tới sinh mệnh, cần dùng Linh Khư Quả để cứu mạng, chỉ sợ nàng ta tuyệt đối sẽ không lấy ra Linh Khư Quả này.