- Đây là muốn lập quy củ!
Tin tức từ Thiên Tâm Phong truyền về, Lý Tử Vân khẽ nheo mắt lại, thong thả lẩm bẩm nói.
Toàn bộ sự thể diễn biến thế nào, Lý Tử Vân không quan tâm, hắn chỉ quan tâm kết quả!
Từ tên nhãi ranh ngay cả đệ tử ngoại môn đều coi thường, đến trực tiếp đánh mặt Đậu Nghị, không người còn dám loạn xông Thiên Tâm Phong, Bạch Nhạc vẻn vẹn chỉ dùng mấy câu, thậm chí đến tay đều không động, liền hoàn thành quá trình lập uy.
Điều này tuyệt nhiên bất đồng với ấn tượng mà Bạch Nhạc mang đến cho chúng nhân trước đó.
Một tên thiếu niên xuất thân tạp dịch, lại có được phần tâm cơ và thủ đoạn như thế, quả thực không phải nhân vật đơn giản.
Hiện tại thiếu hụt lớn nhất của Bạch Nhạc chỉ là tu vi quá thấp, nhưng một khi để cho Bạch Nhạc vượt qua đoạn thời gian này, một khi thành công mở ra Linh Phủ, về cơ bản liền ngồi vững trên vị trí đệ tử chân truyền.
Đúng ra, bản thân Lý Tử Vân cũng là đệ tử chân truyền, địa vị siêu nhiên, căn bản không cần phải đi chèn ép Bạch Nhạc!
Nhưng trên thực tế, sự việc lại không đơn giản như vậy.
Nguyên nhân rất đơn giản, tài nguyên tông môn có hạn!
Bản thân Linh Tê Kiếm Tông chỉ là một tiểu môn phái cấp Huyền, lúc ở Dẫn Linh Cảnh còn không cảm giác được, chỉ khi bước vào Linh Phủ Cảnh mới sẽ cảm thấy tài nguyên xa xa không đủ dùng.
Cái gọi là đệ tử chân truyền, kỳ thật chính là thiên tài được tông môn phán định có tiềm lực cực lớn để xung kích Tinh Cung.
Giữa đệ tử chân truyền với nhau cũng có cạnh tranh, hiện tại hắn và Khổng Từ đây đó vô luận là thiên phú hay thực lực đều tương đương, bởi thế mới tạm thời bảo trì bình an vô sự.
Nhưng mà, một khi nhiều thêm Bạch Nhạc, rất có thể sẽ dẫn tới đại lượng tài nguyên tông môn nghiêng lệch về phía Bạch Nhạc.
Ngươi đừng tưởng đây chỉ là dọa suông, riêng từ thái độ của tông môn đối với Bạch Nhạc hiện giờ, chẳng phải đã có thể nhìn ra chút manh mối?
Thiên Tâm Phong a!
Đệ tử bình thường không quá rõ ràng, nhưng bọn hắn lại hiểu được, đó chính là đạo tràng tu hành xưa kia của Linh Tê Kiếm Tổ, giờ Bạch Nhạc mới chỉ Dẫn Linh Cảnh, liền trực tiếp để cho hắn nhập chủ Thiên Tâm Phong, bản thân điều này đã đủ chứng minh rất nhiều vấn đề.
Một tên tiểu tạp dịch có thể trong vòng một tháng, từ không tu ra linh lực đến đột phá Dẫn Linh thất trọng, riêng phần thiên phú này đã rất khủng bố, huống hồ, trừ cái đó ra, nếu còn có tâm cơ thủ đoạn, giành lấy được sự coi trọng của tông môn…!
Tồn tại như thế, dù cho bây giờ thực lực còn rất yếu, nhưng không nghi ngờ đã đủ để cấu thành uy hiếp cực lớn.
Nghĩ tới đó, ánh mắt Lý Tử Vân hơi chút chuyển lạnh, hờ hững phân phó nói:
- Truyền lời của ta, để Đậu Nghị tới gặp.
. ..
Cùng lúc, Bạch Nhạc cũng đã đến bên ngoài thiền điện nơi Vân Mộng Chân cư trú.
Từ lúc đi ra Thiên Tâm Phong đến đánh mặt Đậu Nghị, mặc dù đa phần đều là nói hưu nói vượn, nhưng có một điểm hắn không nói bậy, đó là muốn đến tìm Vân Mộng Chân thương lượng đối phó đám người trong ma đạo.
Trước tuy bức lui Dạ Nhận, nhưng ngươi phải hiểu rõ, trên thực tế không phải bọn Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc đã thắng, mà chỉ là kéo đến khi người Linh Tê Kiếm Tông tới viện, khiến cho Dạ Nhận phải tạm thời rút đi.
Gần một tháng qua, Bạch Nhạc một mực tu luyện trong Thiên Tâm Phong, có thể đoán được phía Dạ Nhận e rằng cũng không nhàn rỗi.
Mặc dù Dạ Nhận có lật tung hậu sơn cũng không khả năng tìm được Thông Thiên Ma Quân và Côn Ngô Kiếm, nhưng rốt cục chuyện này vẫn phải kết thúc mới được.
Mà theo như Bạch Nhạc thấy, người có thể kết liễu chuyện này tuyệt đối không phải trưởng lão hay tông chủ Linh Tê Kiếm Tông, mà là Vân Mộng Chân.
- Vào đi.
Bạch Nhạc đứng ngoài điện chừng gần nửa canh giờ mới nghe được tiếng kêu của Vân Mộng Chân.
Trên thực tế, ngay từ khi Bạch Nhạc mới đến, Vân Mộng Chân liền đã biết được, chỉ là trong lòng nàng một mực vô cùng phức tạp, căn bản không muốn đối mặt Bạch Nhạc. Thế nên mới kéo lâu đến vậy, tưởng muốn để cho Bạch Nhạc tự động rời đi.
Đáng tiếc, hỗn đản Bạch Nhạc kia tựa hồ rất cố chấp, đợi nửa ngày mà vẫn không có ý bỏ đi.
Đẩy ra cửa điện tiến vào, tất cả người trong thiên điện sớm đã lui ra, Vân Mộng Chân lẳng lặng đứng đó, đưa lưng về phía Bạch Nhạc, lại không có ý cất tiếng.
Nhìn vào bóng lưng Vân Mộng Chân, trong lòng Bạch Nhạc thật ra cũng có chút phức tạp.
Chỉ là, rất nhanh tâm tình đó bị Bạch Nhạc đè ép xuống.
- Vân Mộng Chân, ngươi không thể đổi một bộ quần áo khác được à, lúc nào cũng một màu trắng tinh, âm u tử khí.
Nháy mắt, cả người Vân Mộng Chân hơi khẽ cứng đờ.
Nàng nghĩ tới rất nhiều lời mà Bạch Nhạc có thể sẽ nói, nhưng làm sao cũng không ngờ được, mới vừa thấy mặt, Bạch Nhạc lại ném ra câu nói vô sỉ như vậy.
- Miệng chó không mọc được ngà voi!
Vân Mộng Chân hơi giận, xoay người lại, mặt lạnh mắng.
- Ngươi mọc được, ngươi nhổ ra một đoạn ta xem.
Cười dài nhìn Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc thuận miệng trêu đùa.
- . . .
Rõ ràng là vô liêm sỉ, nhưng thấy được ý cười trên mặt Bạch Nhạc, trong lòng Vân Mộng Chân bất giác hơi chút mềm nhũn.
Nàng vốn thông tuệ hơn người, tự nhiên biết Bạch Nhạc cố ý nói mấy lời vô liêm sỉ này để trêu tức nàng. Bạch Nhạc chính là muốn cãi nhau với nàng, chính là muốn lấy phương thức này để khôi phục quan hệ hai người như lúc trước.
Bạch Nhạc muốn nói cho nàng biết, trong mắt hắn, nàng không phải Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tôn cao cao tại thượng mà chỉ là Vân Mộng Chân thường hay đấu miệng với hắn.
Chỉ hai câu đơn giản, tình tự cất chứa trong đó lại vô cùng phức tạp.
Rất nhiều lời không tiện nói ra, kỳ thật đều giấu ở bên trong.
Tỷ như. . . Trước đây đối mặt Dạ Nhận, lúc tưởng rằng hẳn phải chết, Bạch Nhạc bày tỏ với nàng.
Những lời đó, giờ sống sót, tự nhiên không thể nhắc lại, bằng không vô luận trong lòng nàng nghĩ thế nào, sau cùng chỉ có thể trở mặt.
Nhưng nếu nàng không phải Thánh Nữ Đạo Lăng Thiên Tông mà chỉ là Vân Mộng Chân, vậy liền không có nhiều cố kỵ đến thế.
Vân Mộng Chân rất rõ ràng ý tứ của Bạch Nhạc, nhưng trầm mặc lâu, rốt cuộc chỉ đành nhẹ nhàng thở dài một tiếng:
- Nghe nói ngươi trở thành đệ tử chân truyền Linh Tê Kiếm Tông.
Ý cười trên mặt dần thu lại, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Ừ!
- Nói như vậy, ngươi đã quyết định lưu lại Linh Tê Kiếm Tông?
Vân Mộng Chân lần nữa mở miệng hỏi.
- Linh Tê Kiếm Tông đối xử với ta không sai, ta tự nhiên không có lý do gì vứt bỏ mà đi.
Lắc đầu, Bạch Nhạc giải thích nói:
- Huống hồ, dù ta cự tuyệt, ngươi có thể mang ta về Đạo Lăng Thiên Tông được ư?
- Nếu ta có thể tìm về Côn Ngô Kiếm, ngươi liền có thể theo ta đi về.
Ngẩng đầu, Vân Mộng Chân bình tĩnh đáp.
Trước kia đánh cuộc với Bạch Nhạc, tuy thực tế nàng chưa từng nghĩ tới Bạch Nhạc có thể thắng, nhưng kỳ thật lại cũng ẩn hàm tầng ý tứ này, nếu Bạch Nhạc thật có thể làm được, vậy liền tính là thông qua khảo nghiệm của nàng! Dù mang Bạch Nhạc về lại Đạo Lăng Thiên Tông cũng có thể khiến hắn tan vào trong đó.
Hiện tại Bạch Nhạc đã triển hiện ra đầy đủ thiên phú, tuy chưa hẳn có thể khai mở Linh Phủ trong một tháng sau cùng này, nhưng chỉ bằng phần thiên phú kiếm đạo kia, mặc dù đặt ở Đạo Lăng Thiên Tông cũng vẫn hơn hẳn thường nhân.
Chỉ là, đối với nàng mà nói, cục diện lại đã phát sinh biến hóa.
Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm, dù nàng trở lại Đạo Lăng Thiên Tông cũng sẽ phải đối mặt với phiền toái vô cùng vô tận, ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn dư lực quan tâm Bạch Nhạc.
- Không cần!
Khẽ cười một tiếng, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Linh Tê Kiếm Tông tuy nhỏ, nhưng đối với ta mà nói, lại đã rất tốt! Nếu thật đến Đạo Lăng Thiên Tông, ngược lại chưa chắc là chuyện tốt! Huống hồ, ta không muốn sống dưới cái bóng của ngươi.
- Đợi chuyện này kết thúc rồi nói sau.
Hiển nhiên hiện tại Vân Mộng Chân không muốn tranh cãi chuyện này với Bạch Nhạc, trực tiếp đổi đề tài nói:
- Mấy ngày nữa thôi, người bản tông hẳn nên sẽ đến.
Chân mày đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc rõ ràng, bản tông trong miệng Vân Mộng Chân tuyệt đối không phải Linh Tê Kiếm Tông, mà là Đạo Lăng Thiên Tông.
Trước kia Vân Mộng Chân không truyền tin về là bởi nàng không muốn có người khác cuốn vào trong chuyện này.
Nhưng trận chiến với Dạ Nhận lại khiến nàng thanh tỉnh nhận thức được, chuyện này đã phát triển vượt ngoài tầm khống chế của nàng, với tình hình bây giờ, vô luận nàng làm thế nào đều không khả năng đơn phương giải quyết được nữa.
Như thế so ra, không bằng cầu viện tông môn, mặc dù làm vậy sẽ chôn xuống một ít hoạ ngầm, nhưng chỉ cần tìm về được Côn Ngô Kiếm, nàng tự tin có thể giải quyết những phiền toái này.
- Nếu không tìm về được Côn Ngô Kiếm thì sao?
Nghĩ đến Côn Ngô Kiếm, Bạch Nhạc khó tránh khỏi có chút chột dạ, nhịn không được mở miệng hỏi.
Liếc nhìn Bạch Nhạc một cái, Vân Mộng Chân nhàn nhạt mở miệng nói:
- Vậy liền giết sạch tất cả người ma đạo ở đây, phong cấm toàn bộ hậu sơn, vĩnh viễn liệt làm cấm địa, cấm chỉ bất cứ kẻ nào ra vào!
…