Chương 3: Khinh nhờn (1)



- Cút đi! Ma đầu, ngươi gϊếŧ ta đi!

Mắt thấy tiểu tạp dịch nhào tới trên người mình, trong mắt Vân Mộng Chân tràn đầy vẻ sợ hãi, điên cuồng giãy dụa, chỉ là nàng đã mất đi tu vi, làm sao có thể tránh thoát man lực của Bạch Nhạc.

Thân thể Bạch Nhạc bị thần niệm của Thông Thiên Ma Quân khống chế, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng.

Nữ tử xinh đẹp như thế, đối với một nam nhân mà nói, tuyệt đối là dụ hoặc lớn nhất. Dù Bạch Nhạc liều mạng giãy dụa, nhưng thân thể lại không thể khống chế phản ứng bản năng.

Phù một tiếng, quần áo của nữ tử bị xé rách thô bạo, hai tay có chút run rẩy leo lên hai đoàn tuyết trắng rung động kia!

Đẹp kinh tâm động phách!

Bạch Nhạc cúi đầu xuống, hôn lên môi đỏ gợi cảm, mất hồn thưởng thức mùi thơm ngát mê người giữa răng môi.

Dù không phải mong muốn, nhưng giờ khắc này Bạch Nhạc vẫn khó khắc chế mê mẫn ở trong kiều diễm, đau nhức cũng vui vẻ.

Quần áo trên người rơi xuống từng kiện, phát tiết du͙© vọиɠ nguyên thủy nhất.

Trơ mắt nhìn thân thể trong sạch của mình bị một tạp dịch đê tiện làm bẩn, Vân Mộng Chân vừa thẹn vừa giận, một hơi không thuận, lại tức đến ngất đi.

Cũng không biết trải qua bao lâu, huyết sắc dần dần rút đi, Bạch Nhạc rốt cục khôi phục quyền khống chế thân thể, ý thức cũng hoàn toàn thanh tỉnh lại.

- Ba!

Ý thức được vừa rồi mình làm cái gì, Bạch Nhạc đỏ bừng cả khuôn mặt, trong lòng xấu hổ, nhịn không được đưa tay tát mình một cái.



- Thế nào, tư vị của Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông như thế nào?

Cách đó không xa, Thông Thiên Ma Quân xoay người lại, nhìn Bạch Nhạc, khắp khuôn mặt là ý cười.

- Ma đầu vô sỉ!

Mặt trướng đỏ bừng, Bạch Nhạc tức đến toàn thân phát run, chỉ vào Thông Thiên Ma Quân mắng.

- Vô sỉ?

Thông Thiên Ma Quân lườm Bạch Nhạc một cái, khinh thường nói.

- Người cưỡиɠ ɧϊếp Thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông là ngươi, không phải ta, ta vô sỉ chỗ nào?

- Ngươi gϊếŧ ta đi!

Bạch Nhạc ngẩng đầu, giọng căm hận mở miệng nói.

- Gϊếŧ ngươi?

Thông Thiên Ma Quân cười lạnh, trên trán tràn đầy khinh thường.

- Nếu như ngươi thật cảm thấy xấu hổ, cũng có thể tự sát tạ tội, bổn quân sẽ còn ngăn cản ngươi sao?

Trong lúc nói chuyện, bàn tay của Thông Thiên Ma Quân trảo một cái, búa đốn củi của Bạch Nhạc bay lên, trực tiếp rơi xuống bên chân Bạch Nhạc.

- ...



Nhìn cái búa bên chân, Bạch Nhạc lại trợn tròn mắt.

Mặc dù mạnh miệng, thế nhưng để hắn tự sát, cho dù trong lòng hắn lại xấu hổ thế nào, cũng không hạ thủ được nha.

- Thế nào, không dám tự sát?

Nhìn Bạch Nhạc, Thông Thiên Ma Quân mỉa mai nói.

- ...

Thông Thiên Ma Quân chậm rãi đi đến bên người Bạch Nhạc, bình tĩnh mở miệng nói.

- Nếu không muốn chết, chúng ta có thể nói chuyện rồi.

- Phi! Không có gì để nói, mặc dù Bạch Nhạc ta chỉ là một tiểu nhân vật, nhưng còn có mấy cây xương cứng, muốn chém gϊếŧ muốn róc thịt cứ tự nhiên, muốn làm gì cũng được.

Bạch Nhạc gắt một cái, ngóc đầu lên, quật cường mở miệng nói.

- Không tệ, có mấy phần cốt khí!

Trên mặt Thông Thiên Ma Quân lộ ra vẻ tán thành, lạnh nhạt mở miệng nói.

- Đệ tử của Thông Thiên Ma Quân ta, tư chất có thể kém, nhưng không thể là đồ hèn nhát, ngươi rất không tệ!

- ...