Chương 26: Lấy ơn báo oán



- Trở về!

Mắt thấy Bạch Nhạc sắp bị những quỷ đồng này cắn chết, đột nhiên Âm Dương Quỷ Đồng khoát tay chặn lại, năm con quỷ đồng mới bất đắc dĩ lui trở về, vờn quanh ở bên người Âm Dương Quỷ Đồng, vẫn hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Nhạc không thả.

- Nếu không phải mấy đồ vật có mắt không tròng này, suýt nữa liền bỏ lỡ con cá lớn như ngươi.

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng âm hiểm mở miệng nói, thời điểm nói chuyện, một chân đã đạp lên ngực Bạch Nhạc.

Mặc dù Âm Dương Quỷ Đồng hung ác, nhưng thân thể lại giống như đồng tử, bàn chân phấn nộn giẫm lên người Bạch Nhạc, càng lộ ra vẻ quỷ dị.

Nghe được lời này của Âm Dương Quỷ Đồng, sắc mặt đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân trướng đến đỏ bừng, có mắt không tròng, cho dù đứng ở lập trường đối địch, bọn hắn cũng tìm không thấy lý do phản bác.

Thế này sao lại là phế vật mà bọn hắn xem thường a, căn bản chính là thiên tài kiếm đạo trong tông môn. Chỉ bằng phần thiên phú kia, dù không có bất kỳ bối cảnh gì, cũng đâu phải là tồn tại mà bọn hắn có thể xem thường!

Nhất là Dương Nghiên, bây giờ hồi tưởng lại, mới chính thức nghĩ rõ ràng, Từ trưởng lão vẫn là Chấp pháp trưởng lão thiết diện vô tư, chiếu cố Bạch Nhạc, cũng không phải bởi vì tư tình và bối cảnh gì, mà là thiên phú của Bạch Nhạc, đáng giá đối đãi cách khác! Chỉ tiếc, hắn có mắt không tròng, trong đầu đều là suy nghĩ đầu cơ trục lợi, căn bản không có nhận rõ bản chất sự thật.

Bốn chữ có mắt không tròng này, tựa như tiếng chuông cảnh tỉnh, để Dương Nghiên triệt để thanh tỉnh lại, hồi tưởng lại sở tác sở vi của mình trong những năm qua, trong lòng không khỏi xấu hổ, có lẽ đây mới là nguyên nhân mình một mực kẹt ở Dẫn Linh cảnh khó mà đột phá.

Đáng tiếc, lúc này mới hiểu được, thật sự là đã quá muộn!

Nghĩ đến kết cục khi rơi vào trong tay Âm Dương Quỷ Đồng, Dương Nghiên không khỏi mất hết can đảm.

Đương nhiên, Âm Dương Quỷ Đồng cũng không quan tâm những thứ này.

Lặng lẽ nhìn Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng mở miệng nói.

- Nói đi, ngươi đến tột cùng biết bao nhiêu sự tình liên quan tới Thông Thiên Ma Quân.

- Thông Thiên Ma Quân gì, ta căn bản không có nghe nói qua.

Trong lòng Bạch Nhạc run lên, không hề nghĩ ngợi, trực tiếp phản bác.

Nghe Bạch Nhạc nói, Âm Dương Quỷ Đồng chẳng những không buồn, trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn.

- Ngươi quả nhiên biết.

- Ngươi nói cái gì, ta nghe không rõ.

Trong lòng Bạch Nhạc giật mình, nhưng ngoài mặt vẫn là dáng vẻ cái gì cũng không biết.

- Mạnh miệng sao? Nhìn bọn hắn đi, đó mới là phản ứng bình thường nên có khi không biết Thông Thiên Ma Quân.

Chỉ vào đám người Liễu Như Tân cùng Đinh Tuấn, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh lùng mở miệng nói.

Cho đến giờ khắc này, Bạch Nhạc mới chú ý tới, giờ phút này đám người Liễu Như Tân sắc mặt trắng bệch, trong con mắt tràn đầy vẻ sợ hãi.

Lộp bộp một tiếng, bây giờ Bạch Nhạc mới hiểu được vấn đề ở chỗ nào, phản ứng của mình quá trấn định.

Đương nhiên, kỳ thật cái này cũng không thể trách Bạch Nhạc, bởi vì xuất thân tạp dịch, kỳ thật Bạch Nhạc căn bản không hiểu rõ cái tên Thông Thiên Ma Quân này ý vị như thế nào.

Sở dĩ Linh Tê Kiếm Tông không nói ra danh tự Thông Thiên Ma Quân cho những đệ tử này, cũng là bởi vì một khi tiết lộ ra, chỉ sợ căn bản không có đệ tử nào dám bước vào hậu sơn.

Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc lần nữa hiện ra hình ảnh khi Thông Thiên Ma Quân nói muốn thu mình làm đồ đệ từng nói.

- Nhớ kỹ, vi sư đạo hiệu Thông Thiên, chính là đệ nhất Ma Quân của thế gian này!

Đệ nhất Ma Quân của thế gian, chỉ là cái tên này, cũng đủ để uy hϊếp thiên hạ.

Nhẹ nhàng chỉ, một con quỷ đồng ở bên cạnh Âm Dương Quỷ Đồng lập tức nhào tới trên người Bạch Nhạc, hung hăng cắn xé huyết nhục trên người Bạch Nhạc, trong chốc lát hắn đã máu thịt be bét.

- Nói đi, ngươi biết gì, nói hết ra toàn bộ, ta cam đoan sẽ không tiết lộ nửa chữ, hơn nữa có thể thả ngươi an toàn rời đi.

Để quỷ đồng cắn xé huyết nhục Bạch Nhạc là uy hϊếp, đáp ứng thả hắn rời đi, tự nhiên là lợi dụ.



Thời khắc sinh tử, Âm Dương Quỷ Đồng không tin thiếu niên trước mặt này còn có thể chống đỡ được.

Giờ khắc này, trong lòng Bạch Nhạc cũng rất rõ ràng, đã chân chính đến sống chết trước mắt, chỉ cần có một câu nói không đúng, sẽ bị quỷ đồng nuốt vào, hài cốt không còn.

Lườm những người khác một cái, Âm Dương Quỷ Đồng sâm nhiên nói.

- Ngươi yên tâm, ta sẽ gϊếŧ chết mấy người này diệt khẩu, lời ngươi nói, vào tới tai ta, tuyệt đối sẽ không có một chữ tiết ra ngoài.

Bạch Nhạc lạnh cả tim, nhưng trải qua đoạn thời gian này, hắn rốt cục bình tĩnh lại.

Tính tình của Bạch Nhạc vốn là như thế, càng nguy hiểm, hắn sẽ càng tỉnh táo, nếu không chỉ sợ hắn đã không sống đến bây giờ.

- Đợi một chút!

Nhìn thấy Âm Dương Quỷ Đồng chuẩn bị lệnh quỷ đồng đi gϊếŧ đám người Dương Nghiên để thủ tín với hắn, Bạch Nhạc rốt cục mở miệng nói.

- Ta biết có hạn, cũng không có gì phải giấu diếm, bất quá, ngươi muốn ta nói cho ngươi biết, nhất định phải đáp ứng ta một điều kiện.

- Điều kiện gì?

Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng không thèm quan tâm hỏi, chỉ cần Bạch Nhạc chịu nói ra manh mối, hắn không quan tâm đáp ứng bất kỳ điều kiện gì.

- Thả bọn hắn!

Sắc mặt Bạch Nhạc trầm như nước, chậm rãi mở miệng nói.

- Cái gì?

Hắn nói ra lời này, đừng nói Âm Dương Quỷ Đồng, cho dù là đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân cũng không nhịn được lộ ra vẻ chấn kinh, cho dù là ai cũng không nghĩ tới, sống chết trước mắt, Bạch Nhạc yêu cầu lại là một điều kiện như thế.

- Ta nói, trước thả bọn hắn!

Bạch Nhạc lập lại lần nữa, bình tĩnh nói.

- Những người này coi khinh ngươi như thế, ngươi chẳng những không gϊếŧ bọn hắn, còn muốn cứu bọn hắn?

Âm Dương Quỷ Đồng hơi kinh ngạc nhìn Bạch Nhạc, thần sắc tràn đầy không hiểu.

- Chỉ cần mình không hèn hạ, người bên ngoài nhìn như thế nào, lại có quan hệ gì?

Bạch Nhạc lắc đầu, bình tĩnh trả lời.

- Bọn hắn xem thường ta, nhưng không có hại ta, nếu bởi vì một hai câu, liền muốn trả thù gϊếŧ người, vậy so với những ma đầu xem mạng người như cỏ rác như các ngươi, lại có gì khác biệt?

- Ma đầu? Hắc! Ngươi cho rằng những ngụy quân tử chính đạo này, cùng ma đạo khác nhau ở chỗ nào? Bọn hắn chỉ là càng vô sỉ hơn mà thôi.

Âm Dương Quỷ Đồng khinh thường nhìn mấy người, cười lạnh nói.

- Đó là sự tình của bọn họ, chí ít ta không phải.

Bạch Nhạc vẫn không có ý tứ nhượng bộ, cố chấp trả lời.

- Ta chỉ để ý ta là hạng người gì, liên quan gì tới người khác.

Những lời này, chẳng những để đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân mặt mũi tràn đầy xấu hổ, cho dù là Âm Dương Quỷ Đồng cũng động dung.

Hắn gặp quá nhiều cái gọi là cao nhân chính đạo, nhưng lại là lần thứ nhất nhìn thấy người có khí khái như Bạch Nhạc!

Sống chết trước mắt, không phải ai cũng có thể làm được.

- Bạch sư đệ, trước đó là ta không đúng, ngươi không cần như thế! Muốn chết, chúng ta cùng chết là được!

Trong mắt lộ ra vẻ kiên nghị, Dương Nghiên mở miệng nói.



- Ma đầu, không cần giả mù sa mưa, mười năm trước, thời điểm ở Duyện Châu, ta vốn nên chết rồi, có thể sống lâu mười năm, đã là ta lợi nhuận.

Nói tới sự tình Duyện Châu, ánh mắt của Âm Dương Quỷ Đồng lần nữa chuyển sang lạnh lẽo.

- Nguyên lai, ngươi chính là tiểu nhi lúc trước được Từ lão quỷ cứu đi.

- Không sai! Huyết hải thâm cừu, mấy năm nay ta cố gắng tu hành, chính là vì một ngày nào đó có thể gϊếŧ súc sinh như ngươi!

Gắt gao nhìn chằm chằm Âm Dương Quỷ Đồng, Dương Nghiên cắn răng nghiến lợi mắng.

Mắng như thế, không chỉ vì hả giận, cũng vì đoạn tuyệt đường lui của mình!

Mặc dù hắn có chút tư tâm, nhưng trên bản chất kỳ thật cũng không xấu, Bạch Nhạc còn có thể lấy ơn báo oán, hắn có đạo lý gì nhìn Bạch Nhạc chịu chết, mình thì chạy trốn.

- Bất quá là một tiểu nhi vô năng mà thôi, gia gia chờ ngươi là được.

Âm Dương Quỷ Đồng khinh thường hừ một tiếng, lại không thèm để ý thái độ của Dương Nghiên chút nào.

- Tiểu tử, điều kiện của ngươi, ta đáp ứng!

Trong lúc nói chuyện, bàn tay trảo một cái, ma khí giam cấm mấy người lập tức tán đi, khôi phục tự do cho đám người Dương Nghiên.

- Muốn đi có thể, nhưng tất cả mọi thứ trên người đều phải lưu lại! Đừng nghĩ đến vừa đi liền phát tin cầu cứu.

Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh một tiếng, quỷ đồng bên người bay ra, nhìn chằm chằm mấy người.

- Dương sư huynh, các ngươi lưu lại không có chút ý nghĩa nào, ngược lại các ngươi rời đi trước, còn có khả năng giúp ta tranh được một chút hi vọng sống.

Bạch Nhạc lắc đầu, lần nữa mở miệng nói.

Hắn vừa nói, đám người Dương Nghiên và Liễu Như Tân nao nao, lúc này mới hiểu ý.

Nếu bọn họ đều chết, Âm Dương Quỷ Đồng vì diệt khẩu, tự nhiên sẽ không bỏ qua Bạch Nhạc! Nhưng chỉ cần bọn hắn chạy trốn, cho dù không cách nào kịp thời hô người cứu viện, nhưng cuối cùng tin tức có thể truyền đi, kể từ đó, Âm Dương Quỷ Đồng chưa chắc sẽ gϊếŧ Bạch Nhạc diệt khẩu.

Chi tiết ở trong đó, nếu không phải tỉnh táo đến cực hạn, thì không cách nào ý thức được.

Suy nghĩ minh bạch điểm này, trong lòng mọi người đối với Bạch Nhạc càng nhiều hơn mấy phần khâm phục. Đột nhiên cắn răng một cái, Dương Nghiên cũng không do dự nữa, ném sạch tất cả mọi thứ trên người, nhìn Bạch Nhạc khom người cúi đầu.

- Bạch sư đệ, đại ân không lời nào cảm tạ hết được! Nếu như ngươi có thể thoát hiểm, Dương Nghiên tất báo ân này, nếu ngươi chết ở trong tay ma đầu kia, ta tất báo thù cho ngươi.

Nói xong, Dương Nghiên lập tức quay người rời đi.

Âm Dương Quỷ Đồng cười lạnh nhìn mấy người, cũng không có ngăn cản, với hắn mà nói, mấy tiểu nhân vật này sinh tử, thực sự không quan trọng gì.

Càng quan trọng hơn là hắn biết rõ, lần này cao thủ Ma Môn tìm tới Linh Tê Kiếm Tông, cũng không chỉ một mình hắn, cho dù tin tức tiết lộ ra ngoài, người Linh Tê Kiếm Tông cũng không có thời gian tới tìm hắn gây phiền phức.

Tương phản, chỉ cần có thể đạt được manh mối liên quan tới Thông Thiên Ma Quân, hắn rất có thể trước một bước tìm được Thông Thiên Ma Quân, vô luận là Thông Thiên Ma Công hay Côn Ngô Kiếm, đều đáng giá hắn đánh cược hết thảy.

- Tiểu tử, ta đã thỏa mãn điều kiện của ngươi, hiện tại ngươi có thể nói?

Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, Âm Dương Quỷ Đồng lạnh giọng truy vấn.

- Ta vốn chỉ là một tiểu tạp dịch của Linh Tê Kiếm Tông, có thể có hôm nay, là bởi vì dưới cơ duyên xảo hợp, cứu được Thánh nữ của Đạo Lăng Thiên Tông Vân Mộng Chân bị Thông Thiên Ma Quân gây thương tích!

Tâm niệm thay đổi thật nhanh, Bạch Nhạc mới mở miệng, liền trực tiếp nói ra Vân Mộng Chân, dùng cái này tới lấy lòng tin của đối phương.

Quả nhiên, nghe Bạch Nhạc nói, ánh mắt của Âm Dương Quỷ Đồng lập tức sáng lên!

Sự tình Vân Mộng Chân ở Linh Tê Kiếm Tông, hắn tự nhiên rõ ràng, nếu quả thật như Bạch Nhạc nói, vậy lần này hắn kiếm lợi lớn rồi.

- Lúc trước ta vừa vặn nhìn thấy Thánh nữ cùng Thông Thiên Ma Quân giao thủ, bản thân Thông Thiên Ma Quân vốn đã trọng thương, trận chiến kia đánh tới lưỡng bại câu thương, Thông Thiên Ma Quân trốn vào hậu sơn, ta thì mang Thánh nữ về Linh Tê Kiếm Tông...