Chương 242: Kiếm trảm thiên kiêu

Hàn ý ngưng băng!

Bước ra một bước này, khí tức trên thân Lý Phù Nam theo đó lần nữa tăng vọt, phảng phất như không khí chung quanh đều theo đó bị đống kết, hóa thành một phiến tiểu thiên địa bị đóng băng!

Vô luận thần thông kiểu gì, rốt cục đều cần người thi triển, không có đủ lực lượng chống đỡ, liền không khả năng phát huy ra được hết uy lực của thần thông.

Đừng nói thần thông, ngay cả Hàn Sơn Quyết cũng là như vậy.

Hiểu biết của Lý Phù Nam đối với Hàn Sơn Quyết đã gần như đạt đến trạng thái hoàn mỹ, nhưng dù là thế, trên thực tế, hắn vẫn chưa thể nào triệt để phát huy ra được uy lực toàn vẹn của Hàn Sơn Quyết.

Hàn ý cửu trọng sơn!

Bản thân thứ này vốn là công pháp trấn phái của Hàn Sơn, chỉ có bước vào Tinh Cung Cảnh mới có thể thực sự tu thành Hàn Sơn Quyết.

Hiện tại, cực hạn của Lý Phù Nam chỉ là bước đến bước thứ bảy mà thôi!

Nhưng mà, giờ đây Lý Phù Nam còn muốn phân ra tinh lực để ngăn cản linh lực xung kích và mưa kiếm đầy trời, căn bản không khả năng dùng toàn lực đi ứng phó Bạch Nhạc.

Bước ra bước thứ năm, Lý Phù Nam đã cảm thấy áp lực tăng lên gấp bội.

Đương nhiên, hắn không tin tưởng Bạch Nhạc còn có thể chống đỡ nổi.

Cảm ngộ thần thông Kiếm Linh Vũ lại đã thế nào? Sau cùng vẫn chỉ là Linh Phủ trung kỳ mà thôi!

Thoáng chốc, phiến mưa kiếm Bạch Nhạc chém ra cũng bị đóng băng, không tạo ra được sóng gió gì nữa.

Quá mạnh!

Giờ này khắc này, Bạch Nhạc mới thực sự cảm nhận được cái đáng sợ của Lý Phù Nam.

Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!

Trước kia Bạch Nhạc từng giao thủ với Mạc Vô Tình, nhưng còn lâu mới gặp phải áp lực lớn như khi đối mặt Lý Phù Nam, khi đó Bạch Nhạc còn chưa quá rõ ràng, nhưng giờ đây từ tình hình trước mắt thì thấy, vô luận là Mạc Vô Tình hay Văn Trạch, sợ rằng đều không phải đối thủ của Lý Phù Nam.

Chính như Lý Phù Nam nói, hiện tại Bạch Nhạc quả thực vẫn còn quá yếu.

Trên thực tế, trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ ràng điểm này, vậy nên, mặc dù hắn rất muốn gϊếŧ Mạc Vô Tình, song trước đó khi lần nữa chạm mắt, lại vẫn quyết đoán chọn sát vai mà qua, chứ không nhân cơ hội ra tay với Mạc Vô Tình.

Chỉ là giờ đây, hắn không còn lựa chọn khác.

Dưới sự bao phủ của Hàn Sơn Quyết, Bạch Nhạc ngay cả cơ hội chạy trốn đều không có, không phải sống tức là chết!

Tích tắc, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên chớp qua tinh mang khiếp người, khóe miệng nhếch lên ý cười lạnh lùng, gằn giọng cất tiếng nói:

- Lý Phù Nam, ngươi thật tưởng rằng ngươi ăn chắc ta?

Thoáng chốc, trên thân Bạch Nhạc bất ngờ tán phát ma khí kinh người!

- Thôn Thiên!



Nếu đã quyết ý ra tay, Bạch Nhạc liền không còn chút do dự nào nữa, với tình hình hiện tại, Văn Trạch và Mạc Vô Tình đều đang liều mạng đuổi tới, thời gian dây dưa càng lâu, đối hắn mà nói lại càng nguy hiểm!

Chính như trước đây đối mặt với hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông, nếu đã lộ ra thân phận, hắn tất phải tập sát diệt khẩu đối phương!

Nháy mắt khi vừa thúc giục Thông Thiên Ma Công, Bạch Nhạc liền trực tiếp thi triển ra Thôn Thiên Quyết!

Tức thì, linh lực xung quanh điên cuồng đổ tới vị trí Bạch Nhạc, chỉ sau mấy nhịp thở, hư ảnh hình người sau lưng Bạch Nhạc đã rất rõ nét!

Lần nữa thi triển Thôn Thiên Quyết, Bạch Nhạc mới đột nhiên phát hiện, cảnh giới Nhập Vi cũng có tác dụng tương tự đối với Thôn Thiên Quyết.

Có thể khống chế mỗi phần linh lực càng thêm tinh tế, đồng nghĩa với, Bạch Nhạc có thể càng dễ dàng thao túng lực lượng thôn phệ được.

- Thông Thiên Ma Công? !

Mắt thấy phiến tiểu thiên địa đóng băng bao phủ lấy Bạch Nhạc bị thôn phệ đi một mảnh lớn, Lý Phù Nam lập tức biến sắc, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi không thôi.

Truyền nhân Ma Quân!

Hắn làm sao cũng không thể ngờ, Bạch Nhạc lại ẩn tàng sâu đến thế!

Ai mà nghĩ tới, đệ tử huyền môn xuất thân Linh Tê Kiếm Tông, thiên phú kiếm đạo kinh người lại là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân?

Chớp mắt, hết thảy lời đồn về Bạch Nhạc lần nữa hiện lên đầu, từng đầu manh mối bỗng chốc được nối liền xâu chuỗi lại với nhau.

Khó trách trước kia cứ luôn cảm thấy khó hiểu, cái tên truyền nhân Ma Quân kia tại sao lại quan tâm Bạch Nhạc như vậy, thậm chí không tiếc vì Bạch Nhạc mà khai chiến với Huyết Ảnh Ma Tông!

Thì ra truyền nhân Ma Quân chính là Bạch Nhạc, há có lý nào lại không bảo hộ chính mình?

Còn cả ma nữ Tô Nhan kia nữa!

Bạch Nhạc rõ ràng không hứng thú với loại mỹ nữ như Hà Tương Tư, làm sao lại dễ dàng bị Tô Nhan mị hoặc? E rằng, ngay từ lúc kia, Tô Nhan sớm đã biết thân phận Bạch Nhạc, bị hắn thu phục mất rồi?

Còn nữa, cả chuyện hơn mười tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông chết ở trong tay Bạch Nhạc khi trước!

Kiếm phù Thánh Nữ cái mẹ gì, hết thảy đều là bậy bạ!

Từ đầu tới đuôi đều là do một mình Bạch Nhạc làm ra, thân là truyền nhân Ma Quân, gϊếŧ chết đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia nào có gì khó khăn!

Khó trách Bạch Nhạc lại có thiên phú và ngộ tính đáng sợ như thế, có thể được Thông Thiên Ma Quân chọn làm truyền nhân, làm sao có thể là hạng tư chất tầm thường?

Hết thảy khoái tốc lướt qua trong đầu Lý Phù Nam, nháy mắt, hắn đã rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Nhưng mà, cũng chính bởi vậy, hắn mới càng vừa kinh vừa sợ.

Dù có tự tin vào bản thân tới đâu, hắn đều hiểu, cái gọi là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu, đặt trước mặt truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, căn bản chẳng đáng là gì!

Nực cười, hắn còn muốn gϊếŧ chết đối phương!



Đúng là đâm đầu vào Quỷ Môn Quan.

Chỉ là, chuyện tới nước này, Lý Phù Nam cũng biết, hắn đã không còn dư địa để xoay vần.

Bị hắn bức phải lộ ra thân phận, Bạch Nhạc tuyệt đối không khả năng dễ dàng bỏ qua, để hắn còn sống rời đi.

Từ thời khắc Bạch Nhạc thi triển Thông Thiên Ma Công, liền đồng nghĩa với, trong hai người bọn hắn, chỉ có một kẻ có thể sống sót đi ra.

Tới nước này, Lý Phù Nam hơi đâu còn quan tâm uy hiếp từ linh lực xung kích!

Nháy mắt, Lý Phù Nam thúc giục linh lực trong cơ thể đến cực trí, một hơi bước ra hai bước!

Oanh!

Thoáng chốc, quanh người Lý Phù Nam chợt hình thành một tòa băng sơn, trực tiếp đổ ập tới Bạch Nhạc.

Nếu không vận dụng Thông Thiên Ma Công, đối mặt lực lượng kinh khủng như vậy, sợ rằng chỉ nháy mắt liền có thể chém giết Bạch Nhạc!

Vù vù!

Thân hình hơi lắc, chân Bạch Nhạc đạp mạnh xuống đất, cả người lao vút lên!

Hư ảnh hình người sau lưng cũng theo đó bay ra, Thôn Thiên Quyết cắn nuốt hết thảy lực lượng, lúc này cũng cuốn ngược mà ra, kết hợp với lực lượng bản thân Bạch Nhạc, dung nhập vào trong một kiếm kia.

Hai tòa Linh Phủ trong cơ thể đồng thời bạo phát, một kiếm này đã là cực hạn mà Bạch Nhạc có thể thi triển ra trong tình thế không sử dụng Côn Ngô Kiếm.

Đạo ma song tu!

Sau Cổ Hiên và Phá Nam Phi, Lý Phù Nam là người thứ ba kiến thức được uy lực của đạo ma song tu.

Linh Tê Nhất Kiếm!

Kiếm như cầu vồng, hung hãn chém tới băng sơn!

Răng rắc!

Trong tích tắc va chạm diễn ra, băng sơn bị chém ra một đạo khe nứt to tướng, không chút do dự, Bạch Nhạc thuận thế nhảy vào trong núi băng, vung kiếm trực tiếp chém tới trước mặt Lý Phù Nam.

Phá tan đạo pháp của Lý Phù Nam, đợi khi kiếm này rơi đến trước người Lý Phù Nam, thắng bại kỳ thực sớm đã được quyết định.

Phốc!

Kiếm chém xuống, đầu lâu Lý Phù Nam bay lên, máu tươi xung thiên, phun vãi trên băng sơn đổ nát, xúc mục kinh tâm.

Oanh!

Gần như đồng thời, mất đi lực lượng chống đỡ, mưa kiếm đầy trời theo đó rơi xuống, chỉ mấy nhịp thở, thi thể Lý Phù Nam lẫn băng sơn chưa triệt để vỡ nát đều bị mưa kiếm từ trời trút xuống chém vụn!