Chương 239: Đốn ngộ, bóc mở truyền thừa

Lực lượng Tinh Cung!

Minh ngộ trong chớp mắt đó khiến trong lòng Bạch Nhạc đột nhiên cuộn lên một phiến sóng gió ngất trời.

Thẳng cho tới nay, chênh lệch giữa Linh Phủ và Tinh Cung hệt như một đạo lạch trời vắt ngang, tư duy của Bạch Nhạc một mực dừng ở cấp độ Linh Phủ, chính bởi vậy, hắn một mực thấy mưa kiếm đầy trời này có gì đó không đúng.

Mãi đến lúc này, Bạch Nhạc mới đột nhiên ý thức được, đây thật ra vốn là lực lượng thuộc về Tinh Cung, thế là hết thảy lập tức thông thoáng rộng mở.

Hắn căn bản chưa từng tiếp xúc qua lực lượng Tinh Cung, cũng căn bản không dám nghĩ theo hướng này, tự nhiên mà vậy liền không thể nào hiểu rõ huyền cơ trong đó, càng đừng nói tới khống chế lực lượng kiểu này.

Trên thực tế, không chỉ mỗi Bạch Nhạc, ngay cả bọn Văn Trạch và Lý Phù Nam sợ rằng cũng không ý thức được điểm này.

Bản thân lực lượng Tinh Cung không tính là gì, nhưng ý nghĩa cất chứa đằng sau đó lại đủ để lật đổ nhận thức của Bạch Nhạc.

Bởi vì như vậy đồng nghĩa với, mặc dù không bước vào Tinh Cung, lại có thể điều động lực lượng kiểu này ở một trình độ nào đó!

Tức là, cường giả hàng đầu trong Linh Phủ Cảnh hoàn toàn đủ khả năng vượt cấp khiêu chiến cao thủ Tinh Cung Cảnh!

Đương nhiên, trên thực tế trước đó Bạch Nhạc cũng đã miễn cưỡng có thể tính là chém gϊếŧ qua cao thủ Tinh Cung Cảnh.

Mặc dù Phá Nam Phi chết dưới tay Tô Nhan, nhưng thực ra là bị Bạch Nhạc liều mạng đánh cho lưỡng bại câu thương, nhờ đó mới khiến Tô Nhan nhẹ nhàng một kích diệt sát.

Nhưng mà ở trong trận chiến kia, sở dĩ có thể khiêu chiến Phá Nam Phi, thứ Bạch Nhạc dựa vào lại không phải lực lượng bản thân, mà là Côn Ngô Kiếm!

Nếu không có Côn Ngô Kiếm, dù hắn thi triển Thông Thiên Ma Công, đạo ma song tu đối mặt cường giả Tinh Cung Cảnh, kết cục cũng sẽ vẫn không có bất kỳ dư địa phản kháng nào.

Nhưng bây giờ, ở trong Thất Tinh Tháp, nhìn lên mưa kiếm đầy trời kia, Bạch Nhạc đột nhiên ý thức được, Linh Phủ Cảnh tu hành đến cực trí, mặc dù không có Côn Ngô Kiếm cũng vẫn có thể phát huy ra lực lượng Tinh Cung Cảnh, đủ sức đương đầu với cường giả Tinh Cung Cảnh!

Oanh!

Lại một đợt linh lực xung kích đánh tới, nhưng mà, lần này nhìn lên mưa kiếm đầy trời, ánh mắt Bạch Nhạc đã hoàn toàn khác biệt.

Sát na đó, trong lòng Bạch Nhạc là một mảnh trống rỗng, phảng phất như khoảnh khắc này trọn cả thế giới đều ngừng lại, chỉ còn mỗi phiến mưa kiếm huyễn lệ kia!

Đốn ngộ!

Đối với tu hành giả mà nói, đốn ngộ là cơ duyên chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, không quá khi nói rằng, một lần đốn ngộ có giá trị hơn cả mười năm khổ tu!

Tiến vào trạng thái đốn ngộ dưới mưa kiếm đầy trời vốn là điều cực kỳ nguy hiểm, một khi mưa kiếm trút xuống, chẳng những sẽ lập tức cắt đứt trạng thái đốn ngộ, thậm chí bởi vì không có phòng ngự, tu hành giả có khả năng sẽ bị trực tiếp chém gϊếŧ đương trường.

Nếu như bọn Văn Trạch và Lý Phù Nam có mặt tại trường, lúc này sợ rằng sớm đã tròn mắt vì kinh hãi.

Bạch Nhạc cứ thế bình tĩnh đứng đó, ngước mắt nhìn lên mưa kiếm đầy trời, hắn không xuất kiếm, cũng không hề có ý ngăn cản mưa kiếm này.

Khăng khăng mưa kiếm đáng sợ kia lại tựa hồ vòng quanh Bạch Nhạc mà đi, rõ ràng đã đến đỉnh đầu, nhưng phảng phất như bị lực lượng nào đó dẫn dắt, đột ngột lệch sang một bên, quét ngang qua thân Bạch Nhạc.

Còn về linh lực xung kích thì càng không cần phải nói nhiều, lúc này Bạch Nhạc như thể dung nhập vào trong phiến mưa kiếm, căn bản không hề phải chịu bất cứ ảnh hưởng nào.

Áo trắng như tuyết, chống kiếm đứng nghênh đón mưa kiếm đầy trời không ngừng trút xuống, lại không cách nào ảnh hưởng mảy may đến thiếu niên áo trắng kia.

Cảnh này như một bức tranh phong thủy tuyệt đẹp.

Đáng tiếc, hiện trường lại không có khán giả, càng không ai có thể vẽ ra được cảnh tượng tuyệt đẹp đến vậy.

... ... ... . ..



Phốc!

Phun ra một búng máu tươi, nét mặt Mạc Vô Tình trắng bệch như giấy, nhưng mạt sát khí nơi giữa hai hàng mi vẫn khiến người nhìn mà kinh hãi.

- Văn Trạch, giữa ngươi ta không thù không oán, tại sao ngươi cứ phải bức ép không tha?

Chỉ vào lối vào gần đó, Mạc Vô Tình lạnh lùng nói:

- Lối vào ở ngay kia, từ nửa canh giờ trước, Lý Phù Nam sớm đã bước vào, sao ngươi còn dây dưa ở đây với ta? Chẳng lẽ ngươi thật tưởng rằng có thể gϊếŧ được ta?

So với Lý Phù Nam và Văn Trạch, Mạc Vô Tình bước vào tầng thứ năm quá muộn, mặc dù hắn điên cuồng thúc đẩy bản thân tới cực hạn, song tốc độ cảm ngộ vẫn chậm thua đối phương một nhịp.

Lúc Lý Phù Nam bước vào tầng thứ sáu, Mạc Vô Tình ở ngay gần đó, lại hoàn toàn không dám ra tay ngăn cản.

Nhưng mà, hắn làm sao cũng không ngờ được, ngay sau đó Văn Trạch cũng chạy tới, lại không lập tức bước vào, ngược lại trực tiếp ra tay với hắn.

Chỉ lấy thực lực mà luận, Mạc Vô Tình không sợ Văn Trạch, rốt cuộc, Văn Trạch còn chưa bước đến Linh Phủ đỉnh phong, hơn nữa phẩm chất Tử Phủ cũng không hoàn mỹ, dù bằng vào công pháp Đạo Lăng Thiên Tông có thể bù đắp chút sai lệch, song chưa hẳn đã có thể thắng được hắn.

Nhưng vấn đề ở chỗ, trong cái Thất Tinh Tháp chết tiệt này lâu lâu lại tới một đợt linh lực xung kích!

Văn Trạch đã hoàn toàn thích ứng, có thể thong dong ứng đối, Mạc Vô Tình lại kém chút, mỗi lần Văn Trạch đều nhân lúc này động thủ, hai ba lần liên tiếp như vậy, Mạc Vô Tình lập tức rơi vào thế bị động, chỉ biết khổ sở chống đỡ.

- Ta nói rồi, chỉ cần ngươi theo ta bước vào tầng thứ sáu, ta đương nhiên sẽ không ở lại đây dây dưa với ngươi!

Mắt lạnh nhìn Mạc Vô Tình, Văn Trạch bình tĩnh hồi đáp.

- Đối thủ của ngươi là Lý Phù Nam! Ngươi dừng lại đây vướng víu với ta càng lâu, khả năng bại dưới tay Lý Phù Nam lại càng lớn!

Phẫn hận nhìn Văn Trạch, Mạc Vô Tình tức tối nói.

- Ta biết, nhưng ta. . . Không yên tâm khi để ngươi ở lại chỗ này!

Khẽ nhướng mày, Văn Trạch nhàn nhạt đáp.

Lý Phù Nam đã rời đi sớm hơn hắn nửa canh giờ, dù lập tức đuổi theo, chưa hẳn đã có thể theo kịp, huống hồ còn ở lại đây dây dưa với Mạc Vô Tình.

Đạo lý đó, Văn Trạch há có thể không biết?

Nhưng khi thấy được Mạc Vô Tình canh chừng ở lối vào, hắn vẫn quyết đoán ra tay.

Không phải hắn không tính ra được mất, cũng không phải hắn hận thù gì Mạc Vô Tình, mà là vì lo cho Bạch Nhạc.

Cảnh giao thủ trước đó giữa Bạch Nhạc và Mạc Vô Tình, hắn thấy được rõ ràng, mặc dù thiên phú Bạch Nhạc không sai, tốc độ cảm ngộ trong Thất Tinh Tháp cũng cực nhanh, nhưng thật đến khi phải động thủ, lại vẫn kém xa Mạc Vô Tình.

Tùy theo thời gian đẩy dời, Mạc Vô Tình tất sẽ dần dần thích ứng ảnh hưởng từ linh lực xung kích và mưa kiếm, khi ấy, Bạch Nhạc chạy tới, gặp phải Mạc Vô Tình thủ ở chỗ này, khả năng cao sẽ chết dưới tay Mạc Vô Tình.

Tuy thường ngày Văn Trạch hơi có chút kiêu ngạo tự phụ, thậm chí khiến người sinh tâm chán ghét, nhưng một khi hắn đã nhận chuẩn bằng hữu, thường thường sẽ càng thành tâm hơn những người khác.

Dù cho bởi vậy mà sẽ giảm đi khả năng xông qua Thất Tinh Tháp, hắn cũng không tiếc.

Gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Văn Trạch, Mạc Vô Tình trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, đạp bước tiến vào tầng thứ sáu.

Mặc dù hắn nghĩ không thông, tại sao Văn Trạch cứ phải liều mạng giúp Bạch Nhạc như vậy, nhưng khi cảm nhận được vẻ kiên trì trong mắt Văn Trạch, hắn liền biết, hắn đã không còn lựa chọn nào khác!



... ... ... . ..

Đứng nguyên tại chỗ ước chừng hai canh giờ, Bạch Nhạc mới lần nữa mở mắt ra, lập tức lại có một đợt mưa kiếm trút xuống.

Nhưng mà, lúc này đối mặt với mưa kiếm huyễn lệ, Bạch Nhạc lại chẳng hề sợ hãi.

Khẽ nhấc tay lên, Bạch Nhạc nhẹ nhàng bắt lấy một đạo kiếm vũ, kiếm quang do tinh lực ngưng tụ mà thành kia bỗng chợt ngoan ngoãn dị thường, cứ vậy khe khẽ rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Nhạc, chớp mắt sau đó liền vỡ tan, hóa thành một cỗ linh lực tinh thuần dung nhập vào tay hắn.

- Kiếm Linh Vũ. . . Thì ra đây mới là tên của môn thần thông này?

Giơ chân lên, Bạch Nhạc cứ thế tùy ý đạp bước đi ra, lững thững nhìn lên mưa kiếm đầy trời, hệt như đấy chỉ là cơn mưa phùn nhè nhẹ không cần phải để tâm.

Hai canh giờ đốn ngộ, Bạch Nhạc đã từ trong mưa kiếm ngộ ra thần thông truyền thừa, mưa kiếm diễn hóa mà ra kia làm sao còn có thể thương tổn được đến hắn.

Từ cảnh giới Nhập Vi đến thần thông Kiếm Linh Vũ, Bạch Nhạc tựa hồ đã mò ra manh mối về truyền thừa của Thất Tinh lão tổ!

Dù hiện tại mới chỉ ở tầng thứ năm, nhưng khắc này, Bạch Nhạc đã rõ ràng ý thức được, chặng đường tiếp theo sẽ khá là nhẹ nhàng!

Nếu nói, toàn bộ Thất Tinh Tháp chính là khảo nghiệm Thất Tinh lão tổ lưu lại, như vậy thần thông Kiếm Linh Vũ mà hắn mới cảm ngộ vừa rồi chính là cánh cửa mở ra truyền thừa, chỉ cần từng bước đi tiếp, cuối cùng giành lấy truyền thừa mà thôi.

Giờ này khắc này, Bạch Nhạc đột nhiên vô cùng mong chờ lần nữa gặp lại bọn Mạc Vô Tình.

... ... ... . ..

Bình minh, chân trời ló rạng.

Ban mai hàng lâm, đồng nghĩa với, lần Thất Tinh Tháp mở ra này sắp chuẩn bị kết thúc.

Nhưng mà, đúng lúc đó, trong Thất Tinh Tháp chợt tỏa ra hà quang bảy màu huyễn lệ!

Biến cố đột nhiên này khiến chúng nhân không khỏi ngây ngốc!

Dù là Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân đang một mực dưỡng thần cũng phải mở mắt ra.

- Đó là cái gì?

Nhất thời, đám đông loạn thành một đoàn, ai nấy đều nhìn chằm chằm lên hà quang bảy màu trên Thất Tinh Tháp.

- Lão tổ, đó là?

Trong lòng đã có chút suy đoán, Dương Bằng nhịn không được quay sang Tinh Hà lão tổ hỏi dò.

Trên thực tế, không chỉ mỗi Dương Bằng, lúc này, ánh mắt tất cả mọi người đều bất giác dời đến trên thân Tinh Hà lão tổ.

Liếc nhìn chúng nhân một lượt, Tinh Hà lão tổ lập tức đưa mắt nhìn sang Tử Dương Chân Nhân và Huyết Vô Ngân nói:

- Hai vị, xem ra các ngươi không giữ được tiền cược rồi, chỉ là không biết, lần này ai mới là người thu được phần cơ duyên kia.

Người khác không rõ ràng, nhưng Tinh Hà lão tổ lại biết, dị động bây giờ của Thất Tinh Tháp chính là dấu hiệu đã có người mở ra truyền thừa Thất Tinh tổ sư lưu lại, không bao lâu nữa, lần Thất Tinh Tháp khảo nghiệm này sẽ kết thúc.

Bây giờ điều duy nhất cần quan tâm, chính là người thu được truyền thừa rốt cuộc là ai!

Ở một khía cạnh nào đó, người này thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến hướng đi tiếp theo của thế cục Thanh Châu.

….