Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 237: Mạc Vô Tình bị đánh giá thấp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sở dĩ Mạc Vô Tình tự tin xông lên là bởi hắn cảm thấy, hai người Văn Trạch và Lý Phù Nam bị hắn bức lên tầng thứ năm, tất sẽ chống đỡ cực kỳ gian nan, một khi hắn có điều đột phá, không khó để chiếm ưu thế.

Còn về Bạch Nhạc, mặc dù trước đó khiến hắn chịu chút thiệt nhỏ, nhưng luận thực lực lại vẫn kém hắn xa, như thế, chỉ cần hắn đột phá, tự nhiên liền có thể vững vàng đứng ở thế bất bại.

Nhưng hắn làm sao cũng không ngờ được, tầng thứ năm lại sẽ khủng bố thế này, nương theo linh lực xung kích còn có cả mưa kiếm đầy trời.

Chẳng những đánh cho hắn trở tay không kịp, quan trọng hơn là, vô luận Bạch Nhạc hay bọn Lý Phù Nam, hẳn đều đã trước một bước thích ứng với hoàn cảnh ở tầng thứ năm, hơn nữa còn vừa khéo tụ lại.

Đối với hắn mà nói, đây đúng là tin tức tệ hại không gì bằng.

Một bước sai, từng bước sai!

Hắn không ngờ trong hoàn cảnh thế này, Lý Phù Nam và Văn Trạch vẫn khoái tốc thích ứng được, đồng thời cũng tính sai thái độ của bọn hắn đối với Bạch Nhạc.

Ba người này không hề mâu thuẫn với nhau, nhưng đến lượt hắn khả năng cao liền sẽ bị vây công.

Tâm niệm chuyển động như điện, ngoài miệng Mạc Vô Tình lại vẫn không chịu tỏ ra yếu thế:

- Làm sao, muốn động thủ?

- Cơ hội khó được, nếu dễ dàng bỏ qua Mạc huynh như vậy, sợ rằng chính chúng ta đều khó mà thuyết phục bản thân.

Nhướng mày, Lý Phù Nam nhàn nhạt mở miệng nói.

Ba người bọn Bạch Nhạc có thể bình an vô sự, một là bởi vì ai nấy đều gần như bắt đầu từ cùng một điểm, hai là cả ba đều cùng là đệ tử chính đạo, không đến vạn bất đắc dĩ, tự nhiên không muốn giao thủ với nhau, chọc người chế nhạo.

Nhưng Mạc Vô Tình lại khác, chính ma không đội trời chung, hai bên vốn chính là cừu địch! Trước đó không động thủ, chẳng qua là vì không tìm được cơ hội thích hợp để xuống tay mà thôi.

Nhưng giờ Mạc Vô Tình chủ động đưa tới cửa, há lý nào lại không nhân cơ hội gϊếŧ chết Mạc Vô Tình.

- Trời cho mà không lấy, ắt bị trời phạt!

Khẽ nhíu mày, Bạch Nhạc cũng lạnh lùng nói.

Nháy mắt, Thu Hoằng Kiếm hiện ra trong tay, Bạch Nhạc là người đầu tiên xuất thủ, trực tiếp giết thẳng về phía Mạc Vô Tình.

Người bên ngoài nghĩ thế nào Bạch Nhạc không biết, nhưng giữa hắn và Huyết Ảnh Ma Tông tuyệt đối là huyết hải thâm thù, tuyệt không bởi vì gϊếŧ Phá Nam Phi liền xong xuôi.

Cơ hội tốt như thế đặt ngay trước mắt, há có lý nào lại buông bỏ, dù cho Lý Phù Nam và Văn Trạch không muốn ra tay, sợ rằng Bạch Nhạc cũng sẽ nghĩ cách bức bọn hắn ra tay.



Vù vù!

Mũi kiếm khẽ rung, Bạch Nhạc vừa ra tay liền xuất hết toàn lực!

Linh Tê Nhất Kiếm!

Sớm đã có qua một lần giao thủ, lúc ra tay Bạch Nhạc tự nhiên không cần phải dò xét, mũi kiếm nhắm thẳng đến yết hầu Mạc Vô Tình.

- Cút!

Chỉ chớp mắt, Mạc Vô Tình vừa nãy còn đang nhếch nhác không thôi, lúc này trên thân lại chợt cuộn lên sát cơ ngập trời, ma khí tràn ra, gần như thoáng chốc liền tuôn đến bên người Bạch Nhạc, tiếng cút kia cũng ầm vang như xuân lôi!

Sát khí và ma khí ngưng tụ thành một phiến sóng triều màu máu, hung hãn cuốn tới Bạch Nhạc.

Lúc ở tầng thứ tư, Mạc Vô Tình còn chưa nắm giữ phương pháp Nhập Vi, thao túng đối với ma khí có vẻ cực kỳ thô ráp, vậy nên mới bị Bạch Nhạc thừa cơ, tựa hồ ngạnh kháng một kích từ Mạc Vô Tình.

Nhưng giờ đây Mạc Vô Tình đã đột phá, cũng nắm giữ lực lượng Nhập Vi, mặc dù cảnh giới khả năng không hoàn mỹ được như Bạch Nhạc, nhưng đối với hắn mà nói, thực lực đề thăng đã rất lớn! Trong tình huống như vậy, Bạch Nhạc lại động thủ với hắn, há lý nào còn có thể nhặt được tiện nghi.

Đừng thấy bộ dạng Mạc Vô Tình có vẻ chật vật dị thường, nhưng trên thực tế, gần gần chỉ là hơi chút nhếch nhác mà thôi, bằng vào thực lực gần như đã đạp nửa bước vào Tinh Cung Cảnh kia, dù bị mưa kiếm đánh thương, song thật ra thương thế không hề nghiêm trọng như biểu hiện bên ngoài.

Chí ít còn lâu mới nghiêm trọng như Bạch Nhạc tưởng tượng!

Cheng một tiếng, Mạc Vô Tình chỉ tùy ý giơ lên kiếm trong tay, liền nhẹ nhàng ngăn trở một kích toàn lực của Bạch Nhạc. Ma khí cuộn lên, trực tiếp hất văng Bạch Nhạc đi ra.

Chỉ một kích này, Bạch Nhạc liền ý thức được, mình đã quá xem thường Mạc Vô Tình.

Nếu chỉ có một mình Bạch Nhạc, sợ rằng hắn đã ngay lập tức rơi vào hiểm cảnh, cũng may nếu đã động thủ, Lý Phù Nam và Văn Trạch tất sẽ không đứng ngoài bàng quan.

- Ngưng!

Bước ra một bước, nháy mắt hàn khí khủng bố bao phủ lấy Mạc Vô Tình, như thể muốn trực tiếp đóng băng hắn vậy.

Ngay lúc đó, Văn Trạch cũng đâm kiếm tới!

So với Bạch Nhạc, hai người này ra tay mới thực sự mang đến uy hiếp trí mạng cho Mạc Vô Tình.

- Nhiên Huyết!



Không chút do dự, Mạc Vô Tình tức tốc thi triển ra Nhiên Huyết Thuật.

Vô luận Văn Trạch hay Lý Phù Nam, một đấu một Mạc Vô Tình đều không sợ, nhưng khi đối phương liên thủ, hắn tất phải liều mạng.

Tinh huyết trong cơ thể bất ngờ thiêu đốt, chỉ thoáng chốc ngắn ngủi, khí tức trên thân Mạc Vô Tình đã tăng vọt gấp đôi, nơi mũi kiếm chỉ tới, một đạo gió xoáy màu máu cao hơn mười mét đột nhiên cuốn thốc lên, lao vút về phía hai người.

Răng rắc!

Nháy mắt, hàn khí mới vừa ẩn ẩn ngưng tụ thành hình đã nứt vụn, vụn băng nhỏ mịn rơi lả tả trên đất!

Văn Trạch cũng không muốn chính diện cứng đối cứng với Mạc Vô Tình, bị bức nhường ra một con đường.

- Có gan thì đuổi theo ta!

Trong mắt chớp qua hung quang, cường hành chém ra một con đường, Mạc Vô Tình căn bản không chút dây dưa, trực tiếp lao vào sâu trong tầng thứ năm.

Bằng vào loại pháp môn liều mạng hại người hại mình là Nhiên Huyết Thuật, cường hành bức lui Lý Phù Nam và Văn Trạch, song trên thực tế, trong lòng Mạc Vô Tình cũng biết, thật đánh tiếp, hắn tuyệt đối không phải đối thủ!

Hiện tại hắn đang ở rìa tầng thứ năm, đã không cách nào lùi xuống, vậy chỉ còn cách tiếp tục xông về phía trước!

Ở chỗ này, lúc đối mặt linh lực xung kích, hắn ứng phó càng chật vật, nhưng nếu tiếp tục thâm nhập sâu vào bên trong, bọn Lý Phù Nam cũng khó chống được, dù vì thế mà bị thương càng nặng, hết thảy cũng đều đáng giá.

Ma tu trước nay không sợ chết, đương sơ bước vào tầng thứ năm sau bọn Lý Phù Nam không phải là vì Mạc Vô Tình nhát gan, mà là vì theo đuổi quyền lợi lớn nhất.

Nhưng từ khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, Mạc Vô Tình liền đã rõ ràng, lần này mình chịu thiệt chắc rồi.

Tình huống như thế, hắn chỉ còn nước đánh liều, dùng phương thức càng thêm điên cuồng, bức ép bản thân rút ngắn chênh lệch giữa hai bên! Dù phải mạo hiểm tánh mạng hắn cũng không tiếc.

Trơ mắt nhìn Mạc Vô Tình xông vào sâu trong tầng thứ năm, Lý Phù Nam và Văn Trạch rất phối hợp thu tay lui về.

Tuy bọn hắn cũng muốn gϊếŧ Mạc Vô Tình, nhưng tuyệt đối không muốn vì vậy mà tổn thất quá nhiều lợi ích.

Mạc Vô Tình là bị bức đành chịu, còn bọn họ thì đều đang yên đang lành, tự nhiên không muốn cùng theo mạo hiểm.

- Hay cho Mạc Vô Tình, ngược lại là chúng ta xem thường hắn.

Nhìn theo bóng lưng Mạc Vô Tình, Văn Trạch nhẹ giọng nói.

« Chương TrướcChương Tiếp »